“Làm sao cậu nhận ra tớ?”
Tôi và Lục Tề ngồi trên thảm cỏ sân tập, lúc này mặt trời đã lặn gần hết, chỉ còn đám mây đỏ thắm trôi dạt trên bầu trời.
Tôi nằm sõng soài trên cỏ, duỗi thẳng cơ thể sau một ngày tập luyện.
Lục Tề cũng nằm bên cạnh, hai tay đỡ đầu, ánh mắt mơ màng.
“Vì sự tự tin của cậu. Tự tin kiểu đó, tớ chỉ thấy ở Trần Nghiên Hạ.”
“Dù là việc học hay đại diện trường đi thuyết trình, tớ chưa bao giờ thấy Trần Nghiên Hạ lùi bước.”
“Ngay cả việc chưa từng làm, cô ấy cũng chỉ nói đơn giản: ‘Để mình thử xem’. Rồi cô ấy lại đạt thành tích chói lọi, khiến mọi người kinh ngạc.”
“Trước đây tớ nghĩ đó là nhờ tài năng và gia thế, sau mới hiểu, đó là nhờ ý chí tự giác mạnh mẽ.”
Lục Tề mắt sáng rực, quay sang nhìn tôi, đám mây in bóng trong đôi mắt trong veo của cậu.
“Cậu chính là cô ấy. Tớ biết Liễu Khanh Khanh không thể chói lọi đến vậy, chỉ có Trần Nghiên Hạ mới có thể.”
Cuối cùng tôi không còn phải một mình mang bí mật nặng nề này, Lục Tề tức giận khi nghe Liễu Khanh Khanh lừa dối tôi.
“Chết tiệt, tớ đã nói mắt cô ta lúc nào cũng đầy vẻ đen tối, im lặng kín kẽ, quả nhiên không làm được chuyện tốt lành gì!”
“Cậu cứ yên tâm, tớ nhất định sẽ kiếm tiền, sớm đưa cậu sang Mỹ. Đến lúc đổi lại với Liễu Khanh Khanh, tớ sẽ đấm cho cô ta một trận! Đồ vô lại!”
Tôi và Lục Tề nhìn nhau, cùng bật cười với cảnh tự tưởng tượng.
Lục Tề nhảy phắt dậy, vung tay đánh vào không trung một loạt đòn thế.
“Không được, không được, cậu giờ cố gắng giảm cân, học hành, rồi biến thành mỹ nhân, thi đỗ trường danh giá, như vậy không phải là tạo phước cho Liễu Khanh Khanh sao?”
“Cô ta hưởng lợi một lần đổi linh hồn, rồi đổi lại tiếp tục hưởng lợi lần hai, a a a tức chết tôi rồi!”
“Trần Nghiên Hạ, cậu buông xuôi đi, ăn cho mình lên 150 cân rồi đổi lại cho cô ta!”
“Haha, cậu nói cái gì vậy! Haha!”
Tôi ôm bụng cười một hồi, rồi đứng dậy duỗi lưng.
“Dù là Liễu Khanh Khanh hay Trần Nghiên Hạ, tớ vẫn mãi là chính mình, người luôn sống hết mình từng ngày.
Huy chương đồng ném tạ, thứ 8 chạy 3000 mét, điên rồ nhất là đứng nhất 100 mét vượt rào.
Do các bạn nữ khác bị trừ hết điểm vì không vượt qua được rào, chỉ có tôi là người duy nhất chạy hết từ đầu đến cuối.
Các bạn nữ vây quanh tôi, khóc lóc: “Liễu Khanh Khanh, cậu là thần tượng của tớ! Cậu có biết không, khi thấy cậu mặt đỏ gay, sắp ngất mà vẫn cố chạy vòng cuối cùng 3000 mét, tớ suýt khóc luôn!”
“Ôi Liễu Khanh Khanh, cậu giỏi quá, tớ sẽ không bao giờ chê cậu béo nữa, tớ thật đáng chế/t!”
“Liễu Khanh Khanh, cậu làm thế nào được vậy?! Trước giờ thể dục cậu còn không chạy nổi 200 mét mà!”
Lục Tề đứng một bên. Cậu tự hào nhìn tôi, vẻ chiều chuộng, nghe tôi được khen mà còn vui hơn lúc cậu được khen.
Không lâu sau đại hội thể thao là kỳ thi học kỳ.
Tôi dẫn đầu cả trường với 30 điểm cách biệt so với người thứ hai, lấy lại vị trí số một.
Liễu Khanh Khanh không còn là cô béo bị mọi người ghét bỏ. Tên cô đã bắt đầu được khắc trên bàn ghế và ghi trong vở của nhiều chàng trai.
Sau kỳ thi là hè. Tôi vừa chăm sóc da, vừa giảm cân, vừa đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt.
Đến khi bước lên lớp 11, Liễu Khanh Khanh đã hoàn toàn trở thành ngôi sao rực rỡ nhất trường Trung học Giang Nam.
Lục Tề sau khi biết tôi là Trần Nghiên Hạ thì thay đổi hoàn toàn.
Cậu không còn gọi tôi Liễu Khanh Khanh nữa mà đặt cho tôi biệt danh là Hạ.
Cậu cũng không còn ngủ gục trên lớp, làm bài tập một cách tuỳ tiện nữa.
Cậu bắt đầu học hành nghiêm túc nhất lớp, vì cậu nói trước đây cảm thấy học không có ích, giờ cậu muốn cùng tôi thi vào Đại học Bắc Kinh.
Nghe nói điểm số vào đại học ở Bắc Kinh rất cao.