Tôi nhìn chằm chằm cặp đôi bước ra dưới ánh đèn, não trắng xóa.
Thẩm Bắc Thần trưởng thành và quý phái hơn, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, bộ vest đen đơn giản nhưng toát lên vẻ quyến rũ.
Một thời gian dài không gặp, Thẩm Bắc Thần vẫn là một nửa của bộ đôi nam thần chói lọi.
Còn Trần Nghiên Hạ, nên nói là Liễu Khanh Khanh, son phấn cầu kì nhưng có vẻ, phì nhiêu?
À, đây là lần đầu tôi thấy bản thân mình mập mạp.
Nhìn cân nặng, ít nhất cũng 65 cân trở lên.
Chất liệu sang trọng và cắt may tinh tế cũng không che đậy nổi cái bụng nhô nhô và cánh tay mập mạp của Liễu Khanh Khanh.
Tôi giật mình, không lẽ Liễu Khanh Khanh có bầu?
Nhưng rất nhanh tôi nhận ra mình nghĩ nhiều quá rồi.
Liễu Khanh Khanh chỉ đơn giản là béo, không phải có bầu.
Vì cô ấy cùng Thẩm Bắc Thần cạn ly rượu đỏ trong tay.
Tôi vốn không dễ béo, ngay cả khi tăng cân mặt cũng không béo lên.
Nhưng Liễu Khanh Khanh bây giờ, cười tươi là thấy rõ hai cằm.
Khuôn mặt tròn khiến nhan sắc cô mờ nhạt đi nhưng lại toát lên vẻ dễ thương.
“Đó là phu nhân giám đốc à? Không đẹp như tưởng tượng, nhưng có vẻ thân thiện đấy.”
Đồng nghiệp Dương Mộng Điềm rỉ tai tôi bàn tán về Liễu Khanh Khanh và Thẩm Bắc Thần.
“Giám đốc Thẩm đẹp trai quá, nói về ngoại hình, chị ấy mới là người được ưu ái đấy.”
Tôi gật đầu vô cảm: “Chị cũng nghĩ vậy.”
Buổi tiệc tối để làm quen và hiểu nhau nhanh chóng, công ty còn tổ chức màn trình diễn tài năng.
Ai bị rút tên phải lên sân khấu biểu diễn một tiết mục.
Tôi đang lén chụp ảnh gửi Lục Tề thì tên tôi vang lên loa:
“Xin mời giám đốc phòng Marketing Liễu Khanh Khanh, mọi người vỗ tay nào!”
Tôi liếc quanh, quả nhiên, nghe thấy “Liễu Khanh Khanh”, Thẩm Bắc Thần và Liễu Khanh Khanh quay lại nhìn.
Đặc biệt Liễu Khanh Khanh còn đánh rơi cả ly rượu vì lo lắng.
Nhưng khi thấy tôi lên sân khấu, Liễu Khanh Khanh thả lỏng người.
Hôm nay tôi mặc váy đen ôm sát, eo thon nhỏ nhắn.
Chắc Liễu Khanh Khanh cũng không dám mơ mình có thể sở hữu thân hình này.
Vì vậy cô ấy chắc chắn nghĩ tôi là người cùng tên.
Nhưng, vở diễn thực sự mới bắt đầu…
Tôi uyển chuyển bước lên sàn diễn, nhướn mày với Thẩm Bắc Thần: “Nghe nói giám đốc rất thích nghe đàn piano nên tôi xin trình diễn Franz Liszt ‘Chasse neige, mong mọi người thưởng thức.”
“Choang!”
Ly rượu trong tay Thẩm Bắc Thần rơi xuống đất, vỡ vụn.
Mọi người xung quanh hoảng hốt, có người lau quần áo, lau chân cho anh, nhưng Thẩm Bắc Thần đẩy tất cả ra, đứng đó nhìn chằm chằm tôi.
Tôi làm như không hay biết gì, tự đi tới ngồi xuống đàn piano.
Những nốt nhạc du dương dưới đầu ngón tay khiến ký ức ngủ quên bao năm của tôi thức tỉnh.
Hồi nhỏ, “Chasse neige” là một trong những bản tôi tập nhiều nhất, vì Thẩm Bắc Thần rất thích bản nhạc này.
Cậu ấy thường ngồi lắp ráp các linh kiện kì lạ khi tôi đàn piano.
Những lúc tôi chơi bản khác, Thẩm Bắc Thần luôn yêu cầu tôi chuyển sang “Chasse neige”.
Cậu bảo “Chasse neige” mang lại cảm hứng sáng tạo cho cậu.
Và cậu thích nhìn tôi chơi “Chasse neige”, giống như một bức tranh nữ thần đẹp đẽ.
Không biết khi Trần Nghiên Hạ trở thành Liễu Khanh Khanh, liệu cậu ấy có còn nghe cô ấy chơi “Chasse neige”?
Một bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội.
Thẩm Bắc Thần nhìn tôi với vẻ không thể tin được, đôi môi run rẩy hai cái, khóe mắt dần ửng đỏ.
Trong khi Liễu Khanh Khanh thì mặt mày hoảng hốt tái nhợt, biểu lộ tuyệt vọng.
Tôi mỉm cười với họ rồi từ từ bước xuống khán đài.
“Trời ạ, Liễu Khanh Khanh, chị ghê thật, dám công khai tán tỉnh Thẩm tổng ngay trước mặt vợ sắp cưới!”
Dương Mộng Điềm nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ, ánh mắt lấp lánh.
“Mặc dù Thẩm tổng đẹp trai và giàu có, em cũng rất muốn tán tỉnh anh ấy nhưng vợ sắp cưới của anh ấy Trần Nghiên Hạ cũng không phải là dạng vừa đâu.”
“Em nghe nói bố mẹ của Trần Nghiên Hạ ở Mỹ làm ăn rất tốt, còn giàu hơn cả nhà họ Thẩm nữa đấy!”
Tôi liếc nhìn Liễu Khanh Khanh: “Thế à? Vậy Trần Nghiên Hạ thì sao?”
“À, có vẻ Trần Nghiên Hạ không có gì nổi bật cả, chỉ là một cô gái giàu có bình thường thôi. Nhưng người đẹp, gia thế tốt, bây giờ còn có anh một chồng tương lai tuyệt vời như thế, nói chung cũng khá là đáng nể rồi, may mắn thật đấy!”
Dương Mộng Điềm là trưởng phòng tiếp thị, cũng là bạn thân nhiều năm của tôi.
Nhờ sự giới thiệu nhiệt tình của cô ấy mà tôi mới vào làm giám đốc tại công ty của Thẩm Bắc Thần.
Ngoại hình và năng lực công việc của cô ấy đều rất xuất sắc, tính cách cũng hào sảng và trung thành, chỉ có chuyện tình cảm nam nữ thì hơi quá cởi mở.
“Dù sao cũng chỉ mới là vợ sắp cưới thôi, chưa đăng ký kết hôn, vẫn còn cơ hội cho tất cả chúng ta mà!”
“Vì chị đã ra tay trước, vậy em cũng không khách khí nữa. Nếu chị thất bại trong việc cưa cẩm Thẩm Bắc Thần thì nhớ báo cho em biết nhé, lúc đó em sẽ cho chị thấy tài của em đây!”
Tôi nhìn Dương Mộng Điềm: “Em cứ tới luôn đi, chị không có ý định gì với Thẩm Bắc Thần cả.”
Dương Mộng Điềm vỗ mạnh vào vai tôi: “Giỏi quá! Làm cho Thẩm tổng tưởng chị thích anh ấy. Đối với người ngưỡng mộ mình mà lại còn xinh đẹp, đàn ông luôn dễ mềm lòng hơn. Lúc đó công việc chắc chắn sẽ được anh ấy ưu ái hơn.”
“Cách này hay đấy, em phải học tập thôi.”
Tôi gật đầu đồng tình: “Em nói đúng đấy.”
Khi hai chúng tôi đang nói chuyện thì Thẩm Bắc Thần len qua đám đông tới trước mặt tôi.
Anh ấy có vẻ hồi hộp và phấn khích.
“Cậu… Cậu có phải là Liễu Khanh Khanh của trường Trung học Giang Nam không?”
Anh ấy siết chặt ly rượu, những ngón tay thon dài trắng bệch nơi đầu ngón, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
Tôi cười và nghiêng đầu với anh ấy: “Thẩm Bắc Thần, lâu rồi không gặp.”
“Liễu Khanh Khanh, thật không ngờ lại là cậu. Cậu thay đổi quá nhiều, tớ không nhận ra luôn!”
Giọng nói ngọt ngào hơi cao vang lên, Liễu Khanh Khanh nhanh chóng tiến lại, siết chặt cổ tay tôi, động tác mạnh bạo đến kinh ngạc.
Dương Mộng Điềm bị cô ấy đẩy loạng choạng, xoa xoa cánh tay rồi đứng thẳng người: “Thẩm tổng, hai người quen nhau à?”
“Chúng tôi cùng học một trường trung học, tôi và Trần Nghiên Hạ còn là bạn thân nữa. Nghiên Hạ, có đúng vậy không?”
Liễu Khanh Khanh trông hoảng hốt và bối rối.
Tôi rất hài lòng trước vẻ mặt đó của cô ấy.
Hồi 16 tuổi, tôi còn sợ hãi và hoang mang hơn cô ấy bây giờ nhiều.
Gia đình xa lạ, cơ thể béo phì, ánh mắt khó chịu của bạn học, sự lãnh đạm của thầy cô.
Những năm tháng bước đi cô độc trong bóng tối ấy, tôi đã quên mình đã vượt qua như thế nào.
“Trần Nghiên Hạ, cậu cũng thay đổi nhiều quá. Nếu không phải nhìn thấy Thẩm tổng, tớ còn không nhận ra cậu đấy!”
Liễu Khanh Khanh lúng túng kéo áo, cố che đi cái bụng phệ của mình.
“Em chợt thấy không khỏe, anh à, em muốn về phòng nghỉ ngơi một chút.”
Thẩm Bắc Thần nhăn mày khi nghe từ “anh à”.
“Đám cưới dự định tổ chức vào tháng tới.” Anh vội giải thích với tôi, dường như nhận ra sự lúng túng của mình, anh bổ sung thêm: “Lúc đó hy vọng cậu có thể đến dự.”
Tôi cầm ly rượu lên, mỉm cười nhẹ với Liễu Khanh Khanh: “Tớ chắc chắn sẽ đến.”