Lục Tề choáng ngợp nhìn tôi, biểu cảm từ ngạc nhiên đến vui mừng rồi chuyển thành nghi ngờ: “Cậu làm thế này để tức Thẩm Bắc Thần phải không? Tức vì hôm nay họ cưới nhau?”
“Tớ nói cho cậu biết, tớ không làm công cụ diễn kịch đâu! Nếu cầu hôn thật thì tớ mới chịu chứ giả thì đừng hòng!”
Thằng ngốc này, tôi chọc chọc vào đầu Lục Tề.
“Lục Tề, từ lớp 10 cậu đã thầm thương trộm nhớ tớ rồi phải không?”
“Trong biển người mênh mông, chỉ có cậu nhận ra tớ là Trần Nghiên Hạ, ngay cả Thẩm Bắc Thần còn không nhận ra.”
“Cảm ơn cậu đã ở bên tớ qua những thời khắc tối tăm nhất.”
“Tớ đồng ý rồi.”
“Tiếp theo tùy cậu thôi.”
“Đệt! Trần Nghiên Hạ cậu điên à! Sao cậu cướp lời tớ thế! Cậu có biết bao nhiêu lần tớ tưởng tượng ra cảnh tỏ tình với cậu không?”
Lục Tề hết sức xúc động, ôm chặt lấy tôi.
“Rắc~”
Thẩm Bắc Thần đeo khẩu trang, mũ lưỡi trai, áo khoác măng tô dài xô cửa lao vào.
Anh xông tới, giật mạnh Lục Tề ra.
“Mày vừa gọi cô ấy là gì? Mày gọi cô ấy là Trần Nghiên Hạ phải không?”
Lục Tề tức giận đẩy Thẩm Bắc Thần ra: “Mày không phải đám cưới sao? Đm chạy tới đây phá đám tao làm gì?”
“Cưới? Cậu định cưới Lục Tề à?”
Trong ánh mắt đau khổ của Thẩm Bắc Thần, tôi hung hăng hôn lên môi Lục Tề.
Thẩm Bắc Thần đau khổ bỏ đi.
Lục Tề vẫn còn vương vấn cảm giác trên môi: “Cảnh vừa rồi chỉ là để chọc tức Thẩm Bắc Thần phải không? Tớ cảm thấy cậu không có chút cảm xúc nào cả.”
“Cái vừa rồi không tính, làm lại lần nữa đi.”
Tôi nhắm mắt chờ đợi nụ hôn của Lục Tề.
“Rắc~”
Cửa lại một lần nữa bị đẩy mở, Liễu Khanh Khanh mặc váy cưới, mặt đầy son phấn lem luốc, cô nhìn tôi tuyệt vọng, trong mắt đầy vẻ bất bình: “Thẩm Bắc Thần đâu? Thẩm Bắc Thần đi đâu rồi?”
Lục Tề lập tức che chở tôi phía sau: “Thẩm Bắc Thần đi rồi, cô không lo cưới hỏi của mình, chạy đây làm gì?”
“Rầm rầm” Liễu Khanh Khanh đẩy đổ bàn trà chiều, mặt mũi đằng đằng sát khí: “Trần Nghiên Hạ! Hôm nay tao cưới, mày có biết tao mời bao nhiêu khách không?”
“Đám cưới mà chú rể biến mất, tao trở thành trò cười của cả thiên hạ!”
“Tất cả tại mày, tại mày hết, sao mày không chết đi cho rồi!”
Liễu Khanh Khanh phát điên, xé tung chiếc khăn voan cưới ném xuống đất.
Tôi lặng lẽ gọi điện cho Thẩm Bắc Thần.
“Tao đâu có lấy đi cuộc đời của mày, tao chỉ lấy 30 năm của mày thôi! Đó là tao đánh đổi bằng tuổi thọ của chính mình!”
“Bây giờ mày có thể sống từ 60 đến 90 tuổi rồi, sao mày còn đòi lấy đi hạnh phúc của tao chứ?”
“Sao mày không chết đi cho rồi!”
Liễu Khanh Khanh ném đồ xong, vớ lấy cái ghế lao về phía tôi.
Chưa kịp để Lục Tề xông tới, Thẩm Bắc Thần lại xuất hiện.
Anh đau khổ giật lấy cái ghế trên tay Liễu Khanh Khanh: “Đi thôi. Về tổ chức đám cưới.”
Đám cưới của Thẩm Bắc Thần trong công ty trở thành đề tài cấm kỵ.
Nghe các đồng nghiệp tham dự kể lại, trong đám cưới Thẩm Bắc Thần đột nhiên biến mất không lý do. Chưa đầy 10 phút sau, cô dâu cũng lái xe rời đi.
Nửa tiếng sau, hai người mới quay lại khách sạn trong tình trạng phờ phạc, son phấn trên mặt cô dâu đã lem nhem hết.
Đám cưới bị hoãn một tiếng, mặc dù vẫn diễn ra bình thường nhưng rõ ràng chú rể không tập trung.
Các đồng nghiệp bàn tán sôi nổi, đồn đoán rằng Thẩm Tổng đi tìm tình nhân cũ nhưng bị từ chối nên mới quay lại cưới vợ.
Dương Mộng Điềm hưng phấn kể với tôi rằng, vừa cưới xong Thẩm Tổng đã ngủ phòng riêng với vợ.
Trần Nghiên Hạ ở biệt thự phía Nam, còn Thẩm Bắc Thần thì ở biệt thự phía Đông.
“Trời ạ, Khanh Khanh à, vẫn là không nên lấy trai giàu thôi. Chị xem chúng tôi cãi nhau nhiều nhất cũng chỉ ngủ riêng chứ không tách phòng như vậy đâu.”
“So sánh với người khác chỉ tổ tự làm mình tức chết thôi.”
Dương Mộng Điềm xì xà xì xồ một hồi rồi háo hức mở điện thoại ra.
“Trời đất ơi, Lục Tề công khai bạn gái rồi, còn bị paparazzi chụp được ảnh luôn! Sao cô gái này quen mặt thế nhỉ? Chết tiệt, đây là chị mà!”
Dương Mộng Điềm sốc nặng nhìn tôi, miệng há hốc ra có thể nhét vừa một quả trứng.
Các đồng nghiệp khác xúm lại xem ảnh nóng hổi do phóng viên đăng tải.
Tôi ngượng ngùng gật đầu: “À, Lục Tề là bạn trai chị.”
Dương Mộng Điềm không thể tin nổi nhìn tôi, mặt đau khổ: “Á! Ra em là đứa duy nhất còn cô đơn! Hu hu, Liễu Khanh Khanh, chị giấu em kín quá!”