Minh Châu Trong Vũng Bùn

Chương 7



Chương 7:

Đối với loại trẻ nít tự phụ như Lục Tề, tôi có vô vàn cách đối phó.

“Lục Tề, dám cá với tớ chuyện này không?”

“Thi học kỳ ai điểm cao hơn, người kia sẽ phải làm đệ đứa còn lại. Gặp nhau phải đứng nghiêm không nghỉ, còn gọi bằng chị bằng anh nữa.”

Lục Tề chăm chú quan sát tôi từ đầu đến đuôi, phì cười khinh khỉnh:

“Chỉ với cậu á? Tuy bình thường tớ học dở hơn cậu, nhưng cậu phải cố gắng 90% sức lực rồi còn tớ mới dùng 10% thôi. Tớ là thiên tài đấy, biết chưa?”

“Tớ không muốn học thôi, tớ chỉ cần cố gắng, ha ha, tớ sợ làm cậu sợ mất vía đấy.”

Tôi gật đầu vô cảm: “Vậy là thỏa thuận rồi nhé, thi xong cậu nhớ gọi tớ là chị Thanh đấy.”

“Này, đồ béo mập kìa…”

Nói đến đó Lục Tề hối hận đập miệng.

Tôi nháy mắt với cậu ấy: “Tớ sắp không còn béo nữa đâu.”

Lục Tề kêu lên thảm thiết: “Trời ơi, Liễu Khanh Khanh, đừng làm vẻ mặt đó nữa, quá đáng sợ!”

“Cút đi!”

Mối quan hệ giữa tôi và Lục Tề ngày càng tốt đẹp.

Nhờ cậu ấy, thái độ của các bạn nữ trong lớp với tôi cũng thân thiết hẳn lên.

“Liễu Khanh Khanh, cậu có thể giúp tớ đưa thư này cho Lục Tề được không?”

“Liễu Khanh Khanh, túi trái cây này cậu giúp tớ đưa Lục Tề nhé?”

“Liễu Khanh Khanh, cuối tuần chúng tớ đi Công viên Khán Nguyệt, cậu cũng đi nhé, rủ luôn Lục Tề.”

Lục Tề tiếp nhận tất cả mọi thứ gửi tới, còn lời mời thì từ chối hết.

Cuộc sống thong thả trôi qua, thân hình tôi giảm mỡ với tốc độ nhìn rõ bằng mắt thường.

Điểm số của tôi cũng tăng vọt lên khiến mọi người phải ngả mũ kính phục.

Một lần kiểm tra toán bất ngờ tôi còn được điểm tuyệt đối cao nhất.

Lục Tề không yên lòng, cậu ấy bắt đầu học thật trong giờ học, sau giờ cứ nhìn tôi chằm chằm.

Hôm nay cậu ta lại chống cằm nhìn tôi từ lúc tan học đến gần tới giờ tự học.

Tôi không nhịn được, đánh một cái lên trán cậu ấy.

“Nhìn gì thế!”

“Liễu Khanh Khanh, tớ cảm thấy cậu càng lúc càng giống một người.”

“Ai?”

Tôi vặn nắp chai nước, uống một ngụm.

“Giống Trần Nghiên Hạ.”

“Phụt!”

“Đậu má, Liễu Khanh Khanh, cậu làm trò gì vậy?”

Lục Tề lau mặt, đôi mắt sáng rực nhìn tôi tức giận.

Tôi hít sâu, vuốt ngực, tim đập dồn dập, lòng bàn tay cũng rịn mồ hôi vì hồi hộp.

“Bí mật này tôi chỉ nói với cậu thôi, thật ra tớ chính là Trần Nghiên Hạ, tôi và Liễu Khanh Khanh đã đổi linh hồn cho nhau.”

“Bốp!”

Một quyển sách đập lên đầu tôi, Lục Tề lắc đầu, vẻ mặt đau khổ.

“Cậu học đến dở hơi rồi, bị hoang tưởng luôn rồi, nghỉ ngơi đi. Anh đây mời cậu ly trà sữa thả lỏng tinh thần.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.