Minh Tinh Thánh Thiện

Chương 1



Chương 1:

Trong quá trình quay phim, dây bị đứt, khiến tôi rơi xuống từ độ cao 1 mét.

Vết thương không nghiêm trọng nhưng tôi đã ngất đi vì sợ quá.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, một loạt camera to nhỏ đều chĩa vào tôi.

Quản lý giơ một tấm biển nhỏ phía sau camera:

“Đang truyền hình trực tiếp đấy. Cố gắng tỏ ra kính nghiệp, tỏ vẻ đáng thương vào!”

Yo, mấy cái này tôi biết.

Tôi rưng rưng vài giọt nước mắt, làm ra vẻ mặt đáng thương nhưng lại đầy mạnh mẽ, chỉ 3 giây đã có kịch bản sắp xếp trong đầu:

“Cảm ơn mọi người quan tâm, mọi chuyện đều ổn…”

(Ho muốn lòi cả phổi)

“Tôi không muốn chiếm quá nhiều tài nguyên công cộng… khụ khụ… mong mọi người không lo lắng cho tôi nữa. Tôi sẽ không trì hoãn quá trình quay phim đâu. Công việc là trên hết mà…”

(Lau nước mắt và nở nụ cười kiên cường.)

Kết quả là cái miệng tôi lại nhanh hơn.

“Này, lại tỏ vẻ đấy.”

“Nào nào, lại đây mà xem vết thương tận 3 mm của tôi này. Nhanh lên không nó lành lại bây giờ.”

Quản lý: ???

Từ lúc đó tôi phát hiện, cái lưỡi nhanh nhẹn của mình không còn nghe lời tôi nữa.

Trong buổi livestream trực tiếp họp báo.

Cả hội trường im lặng không ai nói gì.

Quản lý ở bên ngoài đã đau khổ gục ngã.

Còn tôi, vẫn đang nhìn bình luận của cư dân mạng trên màn ảnh rộng, cái miệng hoạt động không ngừng.

“À, đúng rồi, tài nguyên của tôi đều do 3 kim chủ đó cho đấy.”

“À, phải phải, ba người họ không biết đến sự tồn tại của nhau.”

“À, vâng, vâng, tôi là bậc thầy quản lý thời gian mà.”

“Quản lý thế nào ấy hả? Sáng đi với một người, trưa gặp một người, tối gặp một người là được.”

“Vào ngày nghỉ, tôi sẽ sắp xếp 3 người 3 ca khác nhau.”

Trong hội trường yên tĩnh, cuối cùng có một phóng viên yếu ớt giơ tay:

“Chuyện này mà cũng có thể nói sao?”

Tôi rưng rưng nước mắt “Chắc là… không thể nói.”

Trong góc, quản lý sùi bọt mép: “Bảo vệ, bảo vệ… mau kéo cô ta ra ngoài…”

MC đang hoảng loạn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng ra tay ứng cứu:

“Cô Lương thật hài hước. Tiếp theo, chúng ta hỏi thăm về nữ phụ nhé, cô Trình!”

Camera tập trung vào Trình Nhã bên cạnh tôi.

Các phóng viên không mấy quan tâm đến Trình Nhã, họ lần lượt giơ tay:

“Trình tiểu thư, cô có thể trả lời về tin đồn phẫu thuật thẩm mỹ không?”

Trình Nhã nở nụ cười dễ thương quen thuộc, đôi mắt to trong veo đầy ngây thơ:

“Tất cả là tự nhiên…”

Tôi đã bịt chặt miệng nhưng âm thanh vẫn thoát ra từ kẽ ngón tay:

“Ồ, tự nhiên ấy hả? Thế cô vào thẩm mỹ viện để sinh con à?”

Trình Nhã: ???

Phóng viên: ???

Nhân viên bảo vệ cuối cùng cũng xuất hiện.

Mỗi người một tay bắt lấy thân thể vô dụng của tôi này.

Các phóng viên bắt đầu hỏi dồn dập:

“Trình tiểu thư, tin đồn tình ái của cô là thế nào vậy?”

Người được hỏi là Trình Nhã, nhưng đôi mắt của bọn họ đều nhìn về phía tôi – người đang bị mang đi.

Trình Nhã cắn môi: “Tôi và anh Lý chỉ là bạn bè bình thường, chúng tôi chưa từng yêu nhau…”

Giọng nói the thé của tôi vang lên từ camera trực tiếp đằng xa:

“Đúng thế, họ có một đứa con.”

“Có một đứa con…”

Giọng nói vang vọng mấy ngày chưa dứt.

Có người đã ngất xỉu rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.