Giang Dịch rất nhanh đã đỗ xe ở dưới lầu, tôi theo bản năng giơ tay mở cửa xe, nhưng lại mở không được.
“?”
Tôi dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Giang Dịch.
Anh thấp giọng ho một tiếng, từ ghế phía sau lấy ra một cái hộp, đặt ở trong tay tôi.
“Sinh nhật vui vẻ, Đường Miên Miên.”
Xúc cảm nặng trĩu lọt vào trong lòng bàn tay tôi, tôi theo bản năng nắm chặt nó, ngơ ngác nhìn Giang Dịch.
Anh đã quay đầu ra chỗ khác, mở cửa xuống xe trước cả tôi: “Được rồi, về nhà thôi, tôi đã nấu đồ ăn rồi.”
Giang Dịch làm bốn mặn một canh, đều là những món bình thường tôi thích ăn, là kiểu khẩu vị tôi thích nhất, còn có một đĩa cơm chiên tôm nõn lớn nữa.
Còn có thêm cả một chiếc bánh kem anh đào màu hồng.
Tôi chỉ vào cái bánh kem kia, tay hơi run nhẹ: “Này… đừng nói là tự anh làm nhé?”
“Cũng không tới mức đó.” Giang Dịch cắm từng cây nến vào. “Anh mua, mừng sinh nhật em.”
Anh châm lửa xong, quay đầu nhìn tôi: “Miên Miên, qua thổi nến đi.”
Có lẽ là do ánh nến quá ấm, ánh mắt anh nhìn tôi vô cùng ôn nhu.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy, cảnh tượng này vô cùng quen mắt.
Dường như từ rất lâu trước đây, lâu tới mức có thể là từ hồi tôi còn học tiểu học.
Vào buổi tối một ngày nào đó, cũng có một người dùng ánh mắt dịu dàng như vậy, ở ngay trước mặt tôi châm nến, sau đó gọi tôi: “Miên Miên, qua đây ước nguyện đi.”
Tôi nắm chặt cái nĩa trong tay, rốt cuộc cũng nhịn không được mà ngẩng đầu lên, nhìn Giang Dịch ở đối diện: “Giang Dịch, chúng ta trước kia, có phải từng gặp nhau rồi hay không?”
Lông mi anh run run, cuối cùng lại chỉ nâng cằm, như có điều suy nghĩ nhìn tôi: “Em đoán xem.”
Tôi… đoán không ra nha!
Giang Dịch không có ý tứ tiếp tục cung cấp manh mối cho tôi.
Mà tôi, vừa ăn cơm vừa moi hết cõi lòng suy ngẫm nửa ngày, nhưng cũng không thể nhớ nổi trong trí nhớ của mình đến tột cùng là có năm nào tháng nào từng gặp qua người tên là Giang Dịch.
Cơm nước xong, đã là đêm khuya.
Giang Dịch đi rửa bát, tôi trở về phòng ngủ tắm rửa một cái, sau đó ngồi bóc quà.
Sau khi bóc ra, tôi sững sờ ngồi trên ghế.
Món quà Giang Dịch tặng tôi, là một thanh trục bàn phím.
Đây là phiên bản giới hạn rất khó mua được, giá gốc chỉ có hơn một ngàn mà giá thị trường đã xào lên tận vài ngàn.
Hai tháng trước tôi vẫn luôn nấn ná không dám xuống tay đi mua.
Lúc ấy tôi còn đăng lên vòng bạn bè, nói là dùng thanh trục viết code thì càng có cảm giác phê hơn.
Tôi lật qua lật lại cái bàn phím, bên trong rơi ra một tấm card.
Khí khái sắc bén, trình bày sạch sẽ, là chữ của Giang Dịch.
Anh viết:
[Bớt sửa bug lại, ngủ sớm dậy sớm.
Em rất đáng yêu.
Còn nữa…
Thanh hanh hà biên thảo, miên miên tư viễn đạo.]
Tôi che ngực, phát hiện trái tim mình đang đập kịch liệt không thể kiểm soát được.
Tôi không tin Giang Dịch không biết câu thơ này có ý tứ gì.
Anh viết nó cho tôi, có phải là…
Tôi xoay người chạy sang phòng ngủ của Giang Dịch.
Kết quả gõ cửa một lúc lâu, anh cũng không ra mở.
???
Chàng trai này, anh đã thành công khiến cho tôi chú ý tới anh rồi đó.
Tôi đứng ở cửa gọi tên Giang Dịch: “Nếu anh mà không ra mở cửa, đêm nay em sẽ ngủ ở trước cửa phòng anh.”
Rốt cuộc thì cánh cửa trước mặt cũng được mở ra.
Bên trong phòng ngủ hắt ra ánh sáng ấm áp, Giang Dịch mặc áo T shirt màu trắng mềm mại cùng quần đùi đứng ở trước mặt tôi, lộ ra hai cẳng chân lưu sướng trắng nõn lại thon dài.
Anh hơi rũ mắt nhìn tôi, ngữ khí nhàn nhạt: “Đường Miên Miên, anh đang tức giận.”
Nói xong, anh một tiếng đóng sầm cửa lại ngay trước mặt tôi.
Vẻ mặt tôi ngơ ngác như con nai con đứng ở trước cửa, sau khi xác nhận là anh hẳn sẽ không ra mở cửa nữa, tôi mới yên lặng quay về phòng ngủ của mình.
Lúc cần tức giận thì anh không giận, lúc này anh còn giận cái gì?
Chẳng lẽ là giận tôi không nhận ra anh?
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi thức dậy từ rất sớm, xuống lầu đi mua bữa sáng trở về, chuẩn bị lấy lòng Giang Dịch.
Kết quả lúc tôi về tới nơi, anh cũng đã dậy rồi, đang ngồi trước bàn ăn ăn sandwich.
Tôi cầm theo tào phớ và bánh quẩy yên lặng ngồi trước mặt anh.
Hai ngày sau đó, Giang Dịch vẫn nấu cơm cho tôi, đưa tôi đi làm như trước, thậm chí còn gọt sẵn trái cây đặt trên bàn cho tôi ăn.
Nhưng, chính là không hề có ý tứ muốn nói chuyện với tôi.
Cái biểu hiện này.
Chỉ thiếu nước viết lên mặt bốn chữ to: Mau tới dỗ anh.
Lúc tôi ngồi lên xe, trăm phương ngàn kế tìm đề tài để nói chuyện với anh, thậm chí còn đem cả chuyện Triệu Vũ Triết vì quá mức xấu hổ nên đã chủ động xin điều đi khỏi tổ hạng mục của chúng tôi nói ra cho anh nghe một cách chân thật và sống động nhất.
Kết quả Giang Dịch chỉ giật nhẹ khóe môi, nụ cười nhạt tới mức không được coi là cười: “Xứng đáng thôi.”
Đây là lời nói duy nhất trong hai ngày này của anh với tôi.
Ánh mắt tôi sáng lên, lập tức ngồi thẳng người: “Anh không giận nữa đúng không, Giang Dịch?”
“…”
Lại không để ý tới tôi, hừ.
Tôi tựa lưng vào ghế ngồi, chán nản nói: “Tốt xấu gì anh cũng phải nói cho em biết anh giận cái gì chứ? Đang yên đang lành, tự dưng lại không để ý tới em…”
Lời còn chưa dứt, Giang Dịch bỗng dưng dẫm phanh, lúc này tôi mới phát hiện xe đã đỗ trước cửa công ty mình.
Giang Dịch cởi đai an toàn, thò qua, vây tôi ở giữa hai tay anh và lưng ghế. Ở khoảng cách gần thế này, tôi có thể nhìn thấy rõ hình ảnh trong mắt anh, cùng với hô hấp nóng rực của anh.
Anh cách tôi rất gần, cơ hồ là sắp chạm vào khóe môi tôi.
Giống như một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Tôi luống cuống.
“Giang Dịch, anh….”
“Vì sao anh lại tức giận, chẳng lẽ em không biết?” Giang Dịch cười như không cười nhìn tôi chằm chằm. “Đường Miên Miên, anh không có lập tức tức giận với em là bởi vì em nói muốn đón một ngày sinh nhật thật vui vẻ. Kết quả bệnh hay quên của em quá nặng rồi có phải không, chân trước mới vừa đồng ý đi xem phim với người khác, sau lưng đã hỏi anh vì cái gì mà tức giận?”
Anh hừ lạnh một tiếng, buông tôi ra, thanh âm lãnh đạm: “Xuống xe.”
Tôi nhanh chóng lăn xuống xe.
Thì ra là nguyên nhân này!
Sao anh lại…. đáng yêu thế chứ!
Đáng yêu thì đáng yêu, nên dỗ vẫn phải dỗ.
Thế là nhân lúc được nghỉ trưa, tôi liền lên mạng tìm hiểu cách dỗ dành đàn ông, nhưng cũng không thu được kết quả gì quá khả quan, cho nên đành phải xin giúp đỡ từ Ninh Quỳnh.