Buổi phẫu thuật sửa mũi và thu nhỏ cánh mũi của Ninh Quỳnh được định vào hai tuần sau.
Hai tuần này, mỗi lần cô nàng tới bệnh viện khám là đều dắt tôi theo.
Tôi cũng gặp bác sĩ Giang rất nhiều lần, còn biết cả tên và bối cảnh của anh.
Giang Dịch, bác sĩ chỉnh hình tiếng tăm lẫy lừng trong thành phố. Bởi vì thẩm mỹ tốt, tay nghề ổn, thành phẩm làm ra rất đẹp nên anh được đặt biệt danh Đức mẹ tái thế.
Tôi vốn rất hài lòng với gương mặt của mình, kết quả tới khoa chỉnh hình quá nhiều, nhìn đủ các thể loại mỹ nữ khác nhau, trên mặt không khỏi có chút ngứa ngáy.
Nhân lúc Ninh Quỳnh với y tá vào trong kiểm tra, tôi tới hỏi Giang Dịch: “Bác sĩ Giang, anh xem mặt em, có cần phải chỉnh gì không ạ?”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua mặt tôi: “Không có.”
???
Tôi ở trong mắt anh lại hoàn mỹ như vậy ư??
Nhưng câu tiếp theo của Giang Dịch lại chọc thủng ảo tưởng của tôi: “Nếu cô muốn chỉnh, chỗ cần chỉnh cũng không ít đâu.”
… Má nó, một cú xuyên tim.
Tôi chưa từng bỏ ý định: “Thật ra em muốn cắt hai mí trước.”
“Ồ, vậy cô tới đây, tôi xem xem.”
Gương mặt thanh lãnh xinh đẹp của Giang Dịch đột nhiên phóng đại trước mặt tôi. Mắt anh đối diện với tôi, đôi môi mềm mại cơ hồ muốn cọ qua gương mặt tôi vậy.
Tôi đần cả ra.
Anh… hình như… quên mang khẩu trang rồi.
“Bác sĩ Giang, tình hình dịch bệnh căng thẳng, anh xa xa chút.”
“…”
Giang Dịch ngồi trở lại chỗ, kéo khẩu trang lên, lấy một tờ giấy ra đưa cho tôi: “Có thể làm, cô điền đơn này trước đã.”
Tôi ngoáy ngoáy vài nét liền xong, đưa tờ đơn tới trước mặt Giang Dịch.
Anh nhìn lướt qua, thế mà lại nhìn tôi cười: “Đường Miên Miên.”
Không biết vì cái gì, lúc anh đọc tên của tôi, thanh âm đè thấp, hơi hơi mất tiếng, có vẻ đặc biệt mập mờ.
Giang Dịch giơ giơ tờ đơn về phía tôi: “Đơn này tôi giữ lại. Chừng nào cô rảnh thì một mình tới tái khám.”
Không.
Tôi không rảnh.
Cắt mí chỉ là tôi tiện mồm nói ra mà thôi.
Thực tế thì, từ nhỏ tôi đã cực kỳ sợ phải vào bệnh viện, còn vô cùng sợ đau.
Đừng nói là cắt một nhát lên mí mắt, chỉ cần trầy một tý ở tay chân thôi cũng làm tôi đau tới phát khóc.
Cho nên, tôi cũng không để tâm lời Giang Dịch nói lắm.
Chỉ đúng hạn cùng Ninh Quỳnh tới đây khám bệnh, làm phẫu thuật mà thôi…
Chờ cô ấy từ phòng phẫu thuật được đẩy ra, sau khi hết thuốc mê, tôi cũng nhận được điện thoại của sếp, bảo tôi trở về tăng ca.
Kết quả mới đi tới cửa bệnh viện thì lại gặp được Giang Dịch.
“Đường Miên Miên.” Anh chủ động gọi tôi lại. “Không phải cô tới làm phẫu thuật với Ninh Quỳnh sao?”
Tôi nói bây giờ tôi phải về công ty tăng ca, tối lại quay lại với cô ấy. Lời còn chưa dứt, Giang Dịch đã kéo cửa xe bên người ra: “Lên xe đi, tôi đưa cô qua đó.”
Dừng một chút, anh lại bổ sung một câu: “Trời mưa, không dễ gọi xe.”
Lúc tôi ngồi vào trong xe, thật ra là tôi vô cùng thấp thỏm.
Bởi vì tôi bị say xe, hơn nữa còn khá nghiêm trọng. Tôi sợ mình sẽ uệ ngay trên xe của Giang Dịch, cho nên cứ cứng ngắc ngồi đó.
Nhưng trong xe anh cũng không có cái mùi nồng nồng thường thấy, ngược lại còn tràn ngập hương vị nước sát trùng nhàn nhạt.
Rất thoải mái.
Giang Dịch lái xe rất trầm ổn, từ bệnh viện lái tới dưới lầu công ty tôi, không hề phanh gấp một lần nào.
“Tới rồi.”
Tôi đeo túi vải buồm lên vai, nhỏ giọng nói “Bác sĩ Giang, cảm ơn anh nhé, ngồi xe anh thích như đi tàu điện ngầm ấy.”
Anh xoay đầu, khóe môi hơi cong lên: “Em đang khen tôi?”
“Đúng đúng.”
Tàu điện ngầm là phương tiện giao thông duy nhất mà tôi không say, khen một người lái xe vững như tàu điện ngầm là lời khen ngợi tối cao nhất của tôi dành cho người đó.
Nhưng nhìn điện thoại đang liên tiếp nhận được tin nhắn giục, tôi cũng không còn thời gian đứng giải thích với Giang Dịch nữa. Lại nói thêm một lời cảm ơn nữa, sau đó liền mở cửa xe ra, chạy nhanh vào công ty.
Hạng mục gần nhất đang tiến vào giai đoạn kết thúc, đang trong quá trình thử nghiệm, có điều ngày nào cũng phát hiện ra nhiều lỗi lớn.
Làm tới lúc trời đã tối sầm, tôi mới nhận được điện thoại của Ninh Quỳnh.
“Miên Miên, bao giờ mày tan làm?”
Tôi nhìn thoáng qua đống mã code trên màn hình máy tính. “Chắc là 40 phút nữa.”
Kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi phải chỉnh tới tận hai tiếng, sau đó liền vội vàng xách túi chạy tới bệnh viện.
Đêm đã khuya, tôi cúi đầu, đang muốn mở ứng dụng gọi xe thì bỗng nhiên lại nghe được một thanh âm trong trẻo gọi tên tôi.
“Đường Miên Miên.”
Thế mà lại là Giang Dịch!
Anh dừng xe trước cửa, đèn đường xung quanh sáng rực, chiếu sáng cả khuôn mặt anh.
Cho tới khi ngồi lên xe, tôi mới phản ứng lại: “Bác sĩ Giang, anh đây là…”
“Ninh Quỳnh nói em muốn tới chăm, lại sợ trời quá muộn, một mình em đi không an toàn cho nên bảo tôi tới đón.”
… À, quấy rầy rồi.
Giang Dịch một đường đưa thẳng tôi tới phòng bệnh của Ninh Quỳnh, lại nhân tiện xem xét cái mũi của cô ấy.
“Miệng vết thương khép lại cũng ổn rồi, nếu không có vấn đề gì khác thì ngày mai có thể xuất viện.”
Nói xong, anh liền rời đi luôn, một ánh mắt cũng không thèm cho tôi.
Một chút tâm tư mập mờ của tôi lập tức biến mất sạch sẽ.
Hơn nữa, ngày hôm sau, Ninh Quỳnh xuất viện, tôi cũng hoàn toàn không còn cơ hội tiếp xúc với Giang Dịch nữa.
Đành phải thành thật về đi làm.
Đàn ông ấy à, chỉ thêm ảnh hưởng tới tốc độ kiếm tiền của tôi mà thôi.
Cứ như vậy qua một thời gian dài, tối ngày hôm tôi làm xong hạng mục, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi, lê bước chân về nhà.
Vốn tính chơi vài trận game, kết quả vừa mới lấy điện thoại ra liền nhận được một lời mời xin kết bạn WeChat.
Đối phương gửi lời mời kèm dòng ghi chú ngắn gọn, chỉ có hai chữ: Giang Dịch.
Giang Dịch là ai?… Giang Dịch?!
Tôi trực tiếp giật bắn dậy từ trên giường, một lúc lâu sau mới bình phục tâm trạng, run run rẩy rẩy ấn đồng ý.
Tôi hỏi Giang Dịch: [Sao anh biết WeChat của em?]
[Ngày đó em có điền đơn, bên trên có số điện thoại.]
Dừng vài giây, anh lại nhắn tới một tin: [Chừng nào em rảnh?]
Tôi ngẩn người, bỗng nhiên phản ứng lại.
Ngày đó tôi nói có rảnh sẽ tới tìm anh khám mặt. Đại khái là tôi vẫn luôn không tới, cho nên anh mới hỏi đi.
Được lắm cái tên này, nghe Ninh Quỳnh nói, đặt lịch phẫu thuật với anh rất khó, đã thế mà anh vẫn nỗ lực không ngừng kéo mối làm ăn, cũng quá là tâm huyết đi.
Thời buổi này xem ra, vì miếng cơm manh áo, đâu có ai là dễ dàng gì.
Trai đẹp cao lãnh trong lòng tôi, bỗng nhiên liền trở nên bình dị hơn hẳn.
Có điều tôi cũng nhát, không dám tự tiện dao kéo cái gì trên mí mắt của mình. Đang muốn hùng hổ nói một câu “Em không rảnh” với anh, đột nhiên tôi lại nhận được điện thoại của mẹ.
Sau khi ấn nghe, bên kia lại là mấy lời lẽ tôi nghe tới phát ngán, thúc giục tôi mau chóng tìm đối tượng, nhất định phải kết hôn trước tuổi 30.
Tôi cũng không thể không nhắc nhở bà ấy: “Mẹ, trước kia con đã nói với mẹ rồi mà, cũng không phải con không muốn tìm, chủ yếu là bên cạnh con thực sự không có ai thích hợp hết…”
Bà ấy lại cắt ngang lời tôi: “Vậy thì đi xem mắt!”
Trong nháy mắt, tôi nhớ tới đối tượng xem mắt bà ấy giới thiệu cho tôi hồi Tết.
Hắn ở ngay trước mặt tôi hút mây nhả khói, khinh thường nói:
“Đàn bà con gái không thích hợp xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, sau khi kết hôn thì cô từ chức về nhà giúp chồng chăm con đi, tôi nuôi cô.”
Không nghĩ tới lương tháng của hắn còn tệ tới mức chưa tới cái mức phải đóng thuế, tôi cạn lời rồi.
Trở về hiện tại, tôi rùng mình một cái, ngay trước khi mẹ tôi định mở miệng nói, tôi liền chặn đứng lời nói của bà luôn:
“Có điều gần đây con gặp được một đối tượng khá thích hợp, đang theo đuổi!”
Thật vất vả mới dỗ dành mẹ tôi được, sau khi cúp máy, tôi liền ngẩn người nhìn tin nhắn của Giang Dịch một lúc, sau đó trả lời lại.
“Ngày mai nhé, sáng mai em qua.”