Tình trường không như ý, chỉ có làm việc mới khiến tôi vui vẻ.
Công ty lại nhận một hạng mục mới, mà tôi là kỹ sư đã có thâm niên, cho nên liền trở thành người dẫn đầu hạng mục.
Lần đầu tiên làm trưởng nhóm, tôi không có kinh nghiệm, chỉ có thể học hỏi các tiền bối đi trước.
Phải lên kế hoạch, phải viết phương án, còn phải giám sát thành viên, sắp xếp công việc, bố trí kế hoạch sao cho hợp lý nhất.
Tóc tôi bắt đầu rụng một nhúm lớn, mép tóc cũng thưa đi một chút.
Sau vài đêm thức trắng thâu đêm, tôi hoảng sợ phát hiện ra, chỗ tóc trên đỉnh đầu và gáy của tôi đã “trọc” một lỗ đáng hoảng hốt.
“Tiểu Đường à, tình hình này của em, chỉ sợ là bị bệnh rụng tóc rồi.”
Anh Đỗ hướng dẫn tôi làm hạng mục thở dài nói.
Tôi như sét đánh giữa trời quang.
“Nhanh tới bệnh viện khám đi, để lâu nữa thành trọc bây giờ.”
Anh Đỗ làm cho tôi hoảng sợ không thôi, hắn nói mình cũng từng trải qua đoạn thời gian như vậy, có thể giới thiệu cho tôi một vị bác sĩ đáng tin cậy.
Vừa lúc hắn có một người bạn vừa nhận chức ở bệnh viện bên đó, cho nên cuối tuần liền dẫn tôi đi.
Nhưng tôi vạn lần không nghĩ tới, bạn của anh Đỗ, thế mà lại là Giang Dịch.
Sáng sớm ngày cuối tuần, tôi cùng với anh Đỗ gặp nhau ở cổng bệnh viện. Hắn vừa dẫn tôi vào trong, vừa nhiệt tình giới thiệu:
“Tiểu Đường, hôm nay anh mang em đi gặp một thanh niên tài tuấn nhé, tuổi tác không cách em là bao đâu, nói không chừng hai người sẽ…”
Tôi mặt ngoài thì lễ phép gật đầu, trong lòng thì âm thầm mắng thanh niên tài tuấn nào mà sẽ coi trọng tôi chứ, kết quả chỉ mới lơ đãng ngẩng đầu lên liền thấy được một bóng dáng quen thuộc bên ngoài sảnh lớn bệnh viện.
Thon dài thẳng ắp, ánh mắt như gió mát thổi tới.
Có lẽ là do mặt trời quá chói, làm cho người ta bị say nắng đến đầu váng mắt hoa, tôi có ảo giác ánh mắt anh ấy như đang xuyên qua đám người, chặt chẽ dừng ở trên người tôi vậy.
Giang Dịch!
Trong lòng tôi đập thình thịch, yên lặng kéo mũ áo hoodie lên.
Vốn cho rằng anh chỉ ngẫu nhiên đứng nơi đó, không nghĩ tới thế mà anh Đỗ lại dắt tôi tới ngay trước mặt Giang Dịch, còn giới thiệu:
“Tiểu Giang, đây là người anh nói với chú, là cô gái nhỏ đầu trọc ở công ty anh đấy. Vừa khéo, cô ấy cũng sinh ra ở thành phố F, là đồng hương với chú đó…”
Tôi đã không chú ý nổi phía sau đó anh Đỗ đã nói những cái gì. Trong đầu chỉ quanh quẩn mấy chữ to:
Đầu trọc, cô gái nhỏ.
Dư âm còn văng vẳng bên tai, mãi vẫn không dứt.
Trong mắt Giang Dịch lóe qua một tia ý cười, sau đó anh hướng về phía tôi, nói: “Đường Miên Miên.”
Anh Đỗ kinh ngạc hỏi: “Hai người quen nhau à?!”
Giang Dịch gật đầu: “Cô ấy là bệnh nhân của em.”
Anh Đỗ lập tức quay đầu, quan sát tôi từ trên xuống dưới, biểu tình chần chờ: “Này… không giống nhỉ.”
“Cái gì mà giống với không giống?” Tôi chết lặng hỏi.
“Tiểu Đường này nhìn qua nguyên chất lắm mà, không giống như đã chỉnh sửa qua.”
Tôi cười ha hả: “Anh Đỗ, anh muốn nói em xấu thì cứ nói thẳng đi nhé!”
Anh Đỗ cười mỉa hai tiếng: “Ý của anh là em thuần túy, vô cùng chân chất.”
Anh Đỗ nói mình còn phải về đưa con đi học bổ túc, cho nên sau khi giao tôi cho Giang Dịch thì liền rời đi luôn.
Tôi cúi đầu đi theo phía sau Giang Dịch, cho tới khi vào thang máy mới phát hiện bên trong chỉ có hai người chúng tôi.
Giang Dịch không mặc áo blouse trắng, trên người anh là áo sơ mi xanh bạc hà đơn giản.
Màu sắc này, mặc trên người anh không hề có chút khó coi nào, ngược lại còn khiến làn da anh trắng hơn, trông khá là tươi mát.
Thang máy yên tĩnh đi lên, tôi bỗng nhiên nghe được tiếng của Giang Dịch: “Đường Miên Miên.”
“Gần đây không có gặp em.”
Lòng tôi bỗng nhiên nổi lên một đợt ấm ức.
“Công việc bận, không rảnh tới.” Tôi nói: “Hơn nữa em đã không cần chỉnh dung nữa, cho nên không thể tới quấy rầy bác sĩ Giang.”
Lời còn chưa dứt, ánh sáng trước mặt đã tối đi. Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện Giang Dịch thế mà lại đứng chắn trước mặt mình, khoảng cách gần trong gang tấc.
Anh hơi hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn tôi có cảm xúc phức tạp nào đó mà tôi không thể hiểu được.
Sau đó, Giang Dịch duỗi tay, cách mũ áo hoodie vỗ vỗ lên đầu tôi. “Bận tới mức trọc đầu rồi?”
!!!
Tôi ôm đầu lui về sau một bước: “Chuyện của bổn công chúa, anh bớt quản đi!”
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Giang Dịch dẫn đầu đi ra ngoài, lại dừng trước cửa, quay đầu nhìn tôi: “Đi thôi, công chúa điện hạ.”
Tôi cảm thấy, lời này của anh nhấn mạnh chính là để trào phúng tôi.
Nhưng không biết vì sao, từ trong giọng nói của anh, tôi lại không nghe ra chút trào phúng nào.
Chỉ có dịu dàng và vẻ bất đắc dĩ mà thôi.
Tôi hít hít cái mũi, yên lặng đi theo anh.
Tâm tư mập mờ nhỏ bé lúc trước vốn đã được chôn kỹ dưới đáy lòng, lại không hiểu sao vào thời khắc này, không biết làm cách nào mà nó lại đang dần ngoi lên từ dưới đất.
Giang Dịch đưa tôi vào phòng khám riêng, bác sĩ bên trong nhìn thấy anh liền hỏi: “Giang Dịch? Không phải hôm nay là ngày nghỉ của cậu à?”
Anh hơi hất cằm về phía tôi: “Đưa bạn tới khám bệnh.”
“Ồ ~ bạn cơ à ~” Vị bác sĩ họ Lâm kia nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa. “Nào, tới đây ngồi đi, muốn xem bệnh gì?”
Tôi nghẹn nửa ngày, uyển chuyển nói: “… Tóc… tóc có rụng một tý.”
Bác sĩ Lâm “ồ” môt tiếng: “Cởi mũ xuống đi, để tôi xem xem.”
Tôi thiếu chút nữa khóc ra tiếng.
“Đường Miên Miên.” Tiếng Giang Dịch truyền tới từ đằng sau tôi. “Em cởi đi, tôi không nhìn.”
Bác sĩ Lâm cười: “Ôi trời, cô gái nhỏ xấu hổ sao, đáng yêu ghê.”
Nói xong liền đứng lên, cởi mũ của tôi xuống nghiên cứu một chút.
“Đúng là có chứng rụng tóc nhẹ, không có vấn đề gì đâu, tôi kê cho cô chút thuốc, về đúng giờ dùng là được, phải ngủ sớm dậy sớm, tâm thái thả lỏng một chút.”
Bác sĩ Lâm viết loạt soạt trên giấy một hồi, lại như nhớ tới cái gì đó, nhắc nhở tôi:
“Đúng rồi, thuốc này lúc uống vào có khả năng sẽ làm tóc rụng nhiều hơn, sau đó nó sẽ chậm rãi mọc ra.”
Tay tôi bắt đầu run lên: “Này… là có ý gì?”
“Ý là, mấy tuần tiếp theo, cô sẽ ngày càng trọc hơn.”
Trên đường đi nộp tiền viện phí, tôi lướt điện thoại xem 7749 kiểu mũ có màu sắc khác nhau.
Khoảng nửa tiếng sau, tôi xách theo một túi thuốc, đứng đối mặt với Giang Dịch bên ngoài đại sảnh bệnh viện.
Đang định nói gì đó, bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua, xốc cái mũ áo hoodie to rộng của tôi lên.
Giang Dịch cao hơn tôi cả một cái đầu.
Sau khi ý thức được điều này, tôi thiếu chút nữa là ôm đầu, lại lần nữa chạy như điên.
Nhưng lại có một giọng nữ ôn nhu dễ nghe, làm cho tôi như bị điểm huyệt tại chỗ.
Giọng nói đó gọi: “Giang Dịch.”
Giây tiếp theo, một mùi hương ngòn ngọt thổi tới trước mặt tôi.
Người phụ nữ trước mặt trang điểm đậm nhạt vừa phải, trên người là váy hoa được cắt may tỉ mỉ, tôn lên được vòng eo thon nhỏ của cô ấy.
Tôi tin tưởng, cái eo đó không phải nỗ lực hít sâu thở chậm mà có đâu.
Quan trọng nhất là, trên đầu cô ấy là lớp tóc dày mênh mông, tóc màu rong biển dài, còn hơi quăn nhẹ nữa.
Đây là tuyệt thế mỹ nữ từ đầu tới chân đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh đó.
Tuyệt thế mỹ nữ nhìn cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, chỉ nhìn Giang Dịch cười nhẹ: “Đã lâu không gặp.”
Giang Dịch nghiêng đầu, mặt không biểu cảm: “Tháng trước mới gặp.”
Mỹ nữ cũng không giận, vẫn cười nói như cũ: “Từ sau khi chia tay, mỗi lần gặp anh, em đều cảm thấy chúng ta như đã lâu không gặp vậy.”
Chia tay?
Hai người họ trước kia là một đôi? Mỹ nữ nhìn như có ý muốn quay lại?
Tôi đây còn có phần thắng nào nữa?
Tình cũ hoàn mỹ không chút tì vết chưa thể dứt ra được, đâu ai lại đi yêu một cô gái bình thường không xinh đẹp lại còn bị trọc.
Nếu tôi là Giang Dịch, tôi cũng chọn người cũ.
Tôi siết chặt tay để trong túi áo, xoay người rời đi. Tuy không rõ ràng lắm, nhưng tiếng của mỹ nữ vẫn theo gió truyền vào trong tai tôi:
“Em đã hỏi qua rồi, hôm nay anh không có ca làm, có rảnh thì đi uống cafe nhé?”
Tôi càng đi càng nhanh, đến cuối cùng, thiếu chút nữa là chạy đến mức sắp cất cánh được luôn rồi.
Chờ lên được tàu điện ngầm, lấy điện thoại ra, thấy một tin nhắn thông báo gửi tới.
Hàng [Mũ beret đáng yêu ( màu trà )] của bạn đang trên đường vận chuyển.
…
Má nó chứ!
Tôi tức giận tới mức thiếu chút nữa là bóp nát cái điện thoại, nhưng trong lòng lại tủi thân muốn chết đi được.