Cứ như vậy, tôi với Giang Dịch bắt đầu cuộc sống ở chung… à không, sinh hoạt chung theo hợp đồng.
Ngay từ đầu, tôi đã rất cẩn thận tuân theo nguyên tắc trong hợp đồng, không xâm phạm vào không gian riêng tư của đối phương, không mang người về nhà (mặc dù tôi cũng chẳng có ma nào để mang về nhà). Sau khi sử dụng không gian chung xong thì phải đúng hạn quét dọn, giữ cho phòng khách và phòng bếp không nhiễm một hạt bụi.
Nhưng loại giới hạn này, rất nhanh đã bị Giang Dịch chủ động phá vỡ.
Tối hôm đó, bên ngoài mưa to, tôi mang theo một đống công việc về nhà, tính thức trắng đêm sửa lỗi.
Kết quả lúc nửa đêm đi ra ngoài lấy nước uống, bỗng nhiên nghe được tiếng động từ trong bếp truyền tới.
Không tới một chốc sau, một mùi hương bay ra khắp phòng.
Giang Dịch bưng một mâm cơm chiên đi ra, nhìn thấy tôi đứng ở cửa, nhướng mày: “Đường Miên Miên, em chưa ngủ sao?”
Tôi thề, thật ra tôi vốn muốn nói: “Em đang tăng ca.”
Nhưng mà sau khi ngửi được mùi hương bay ra từ trong bếp, ngày càng hấp dẫn. Lời tới bên miệng, không biết vì sao lại biến thành…
“Em đói.”
Biểu tình của Giang Dịch không chút ngoài ý muốn. Anh chỉ vào trong bếp: “Trong nồi vẫn còn, tự lấy đi.”
Tôi lập tức hớn hở chạy vào trong bếp.
Trong nồi đầy cơm chiên sáng lấp lánh, còn có tôm trắng nõn bóc vỏ khói bay nghi ngút.
Tôi bưng một tô cơm đầy đi ra ngoài, ngồi xuống đối diện Giang Dịch: “Bác sĩ Giang, anh cũng thích ăn cái này à?”
Động tác của anh thả nhẹ lại, bên môi cong lên thành nụ cười đầy thâm ý.
“Đúng thế, tôi ăn từ nhỏ tới lớn.”
Tôi nhìn bát cơm đối lập rõ ràng của mình với Giang Dịch, bỗng nhiên có chút chột dạ.
“Bác sĩ Giang, anh ăn no được không?” Tôi hỏi anh. “Em còn chưa động vào đâu, hay là em chia cho anh nhé?”
Anh lắc đầu: “Không cần, tôi vốn dĩ không quá đói.”
Không quá đói còn đặc biệt dậy lúc nửa đêm nấu cơm chiên, sinh hoạt cũng quá tỉ mẩn rồi đi.
Còn may tôi kịp thời phát hiện ra, bằng không nồi cơm chiên tuyệt mỹ cùng mấy cái con tôm nõn bóc vỏ kia đã phải uổng phí rồi.
Tôi hoàn toàn không cảm thấy lời này có gì không đúng, vui vẻ vùi đầu ăn khuya.
Lúc chuẩn bị thu dọn chén đũa đi rửa, Giang Dịch liền đẩy tôi ra ngoài.
“Để tôi dọn, em đi làm việc đi.”
Trước khi tôi kịp mở miệng, anh đã kịp thời bổ sung một câu: “Làm xong thì nhớ đi ngủ sớm một chút, Lâm Hạo nói bệnh của em không thể thức đêm.”
Cả người tôi đều tê rần lên.
Thật sự, thật sự đừng ở trước mặt một cô gái yếu đuối lặp đi lặp lại cái vấn đề cô ấy bị hói có được không.
Tôi đứng trong phòng khách một lúc, xoay người yên lặng về phòng ngủ.
Tối hôm nay, tôi ngủ vô cùng ngon.
Mặc dù đã ăn xong một tô cơm, nhưng hương vị cơm chiên và tôm nõn bóc vỏ kia phảng phất như vẫn lưu lại ở đầu lưỡi tôi, ở trong đầu tôi ấp ủ ra một cảnh mộng trời quang mây tạnh.
Trong mơ, tôi giống như đang ngồi cùng với ai đó trên mặt cỏ, cùng ăn một tô cơm chiên tôm nõn bóc vỏ.
Tôi ăn tới no căng, tính đứng lên đi dạo loanh quanh để tiêu cơm, còn kéo cả người kia đi cùng tôi nữa.
Sau đó… cậu ấy với tôi đều cùng rơi xuống nước.
Tôi choàng mở mắt, phát hiện điện thoại bên gối đã rung một lúc lâu.
Tắt đồng hồ bá thức, tôi vẫn còn buồn ngủ liếc mắt nhìn đồng hồ. Sợ tới mức vừa lặn xuống nước liền giật bắn người ngay ở trên giường.
Má ơi! Còn 20 phút nữa là tới giờ chấm công!
Tôi hốt hoảng lao xuống giường, dùng năm phút đánh răng rửa mặt xong xuôi, thay áo ngủ, lao ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện, Giang Dịch đang đi giày.
“Đường Miên Miên?” Anh kinh ngạc hỏi một câu. “Em chưa đi làm sao?”
“Ngủ quên, em bị muộn rồi!!”
Sau đó tôi liền thuận lý thành chương đi nhờ xe Giang Dịch luôn.
Anh chạy xe vững vàng đưa tôi tới dưới lầu công ty, còn rất ung dung chào tạm biệt tôi: “Tối gặp lại.”
Tôi vẫy tay một cách vội vàng, trong miệng vẫn còn ngậm miếng bánh mì, lao vào trong thang máy công ty, rốt cuộc cũng kịp quẹt thẻ trước 9 giờ.
Mà ông sếp của tôi lúc đi ngang qua lại còn nhắc nhở một câu: “Đường Miên Miên, thời gian đi làm thì đừng ăn sáng, dễ dàng tạo thành ảnh hưởng xấu đấy.”
Hạng mục đã kết thúc, lão già này lại im bặt không hề nhắc tới nửa câu muốn tăng lương hay thăng chức cho tôi, ngược lại còn ngày ngày tìm tôi gây sự.
Tôi tức tới răng đau, cảm giác như tóc lại rụng mất hai nhúm.
Giữa trưa, Giang Dịch gọi điện cho tôi: “Sáng không tới trễ chứ?”
Tôi ngẩn ra: “… Không có.”
“Vậy là tốt rồi, sau này buổi sáng em cứ ngủ nhiều thêm một lát, vừa lúc tiện đường, tôi đưa em đi.”
Anh dừng một chút rồi lại nói:
“Còn có, cơm ở bệnh viện chúng tôi không ngon lắm, tôi tính sau này nấu cơm từ nhà mang đi, cũng giúp em làm một phần nhé?”
“… Vâng.”
Cứ như vậy, tôi không thể hiểu được lại bắt đầu ăn cơm Giang Dịch làm, đi xe Giang Dịch lái.
Trong lòng có hơi bất an, ngay từ đầu tôi còn tính chuyển tiền cơm với tiền xe cho Giang Dịch, nhưng anh căn bản không có ý muốn nhận.
Tôi đành phải liều mạng mua đồ ăn, mua thịt, mua trái cây về lấp đầy tủ lạnh, mỗi ngày đều phải nhét đến chật kín mới thôi.
Lại sau đó, hình thức sinh hoạt liền tiến hóa thành, tôi về trước mua đồ ăn, Giang Dịch về sau sẽ nấu cơm.
Lúc đầu chỉ là thuận tiện, sau đó ngay cả cơm sáng cơm chiều gì anh cũng nhận làm hết.
Thật ra không phải là tôi không biết nấu cơm, ít nhất thì có thể nấu được mì sợi, xào trứng cà chua cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, còn học theo người nổi tiếng trên mạng biết được không ít món.
Tối hôm đó, tôi khó có khi không tăng ca, về nhà sớm hơn Giang Dịch, cho nên liền muốn thử món vừa mới học được, cái gì mà cơm gà nấm sốt phô mai bơ.
Kết quả mân mê trong bếp hơn một tiếng, thành quả của tôi là một cái nồi nhão nhão dính dính, đồ ăn thì ngọt tới phát ngấy.
Giang Dịch chỉ nếm một miếng liền yên lặng buông đũa, xắn tay áo vào bếp nấu món khác.
Không trong chốc lát sau, anh đã mang ra bàn hai tô cơm chiên tôm nõn bóc vỏ: “Ăn cái này đi, anh sợ em ăn thứ đồ kia sẽ bị độc chết.”
Tôi cảm thấy Giang Dịch đang khinh thường trù nghệ của tôi, không phục cầm đũa lên nếm thử một miếng kiệt tác tôi làm ra.
… Thất lễ rồi.
Tôi xúc từng miếng cơm chiên tôm nõn cho vào miệng, cảnh trong mơ đêm hôm đó lại hiện lên trong đầu.
Vì thế, tôi rất uyển chuyển ám chỉ với Giang Dịch:
“Thật ra, món này của anh không chỉ ngon mà quan trọng hơn là em cảm thấy, trước kia mình từng ăn qua hương vị tương tự.”
Động tác của Giang Dịch hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, nhàn nhạt nói: “Đúng thế, nói không chừng trước kia em từng ăn qua thì sao?”
Trong nháy mắt đó, không không phân biệt rõ cảm xúc trong mắt anh.
Còn tưởng rằng anh đang cảm thấy tôi cố ý làm thân.
Vội vàng nói: “Đương nhiên, chắc chắn không có khả năng từng ăn qua, em chỉ cảm thấy rất quen mà thôi… chắc là duyên phận trời cao chú định đi.”
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Giang Dịch liền nhạt đi.
Tôi khóc không ra nước mắt.
Không phải trong sách dạy lúc thả thính đàn ông thì chỉ cần lơ đãng đề cập tới cái gì mà mệnh trung chú định, trời sinh một đôi là có thể gia tăng hảo cảm của đối phương hay sao?
Tóm lại, dưới không khí nặng nề có chút quỷ dị này, tôi với Giang Dịch đối mặt nhau, từng người ăn xong tô cơm chiên của mình.
“Em… em đi rửa bát?”
Tay Giang Dịch phủ lên mu bàn tay tôi, xúc cảm ấm áp.
“Em đi ngủ đi, tôi rửa cho.”
Tay tôi run lên, thiếu chút nữa hất đổ cả mâm cơm.
Sau khi vào phòng nhìn mình ở trong gương, tôi mới phát hiện mặt mình đỏ như quả cà chua chín rồi.
Tối đó tôi lại nằm mơ, mơ thấy tôi với Giang Dịch ngồi bên hồ sóng sánh ánh nước. Tóc tôi đã dài ra, còn nhuộm thành màu nâu hoa hồng nhẹ.
Anh vươn tay, phủ lên mu bàn tay tôi, ghé sát tới nói nhỏ: “Miên Miên.”
Mộng xuân vô ngàn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi nhìn thấy chính chủ có màu tóc nâu hoa hồng đó.
Trước cửa bãi đỗ xe trong tiểu khu, bạn gái cũ nhìn Giang Dịch, cười nhẹ:
“Giang Dịch, em mới chuyển tới nơi này, không có xe đi, xe vẫn còn đỗ ở bên công ty kia, có thể phiền anh đưa em một đoạn không? Anh biết mà, chúng ta vừa hay tiện đường.”