Chương 9:
Sau khi Tiêu Ngọc Tuyên chết, Cao gia nhanh chóng nắm quyền.
Cũng phải đến sau này tôi mới biết, kế hoạch sở dĩ thuận lợi đến vậy.
Là bởi vì, sản phụ được đưa vào cung kia họ Mục.
Mưu kế của Trương Đức Thuận là chơi chiêu hai bên đầu hàng, Cao gia Mục gia đều cho rằng mình được lợi, tất nhiên là vui vẻ đưa Tiêu Ngọc Tuyên lên đường.
Trận biến động này kéo dài mãi đến tận cuối năm mới ổn định lại.
Thi thể của tôi qua tay nhiều người, cuối cùng được Thiên Tuyết giao cho Trương Đức Thuận.
Dáng vẻ của nàng tốt hơn rất nhiều, cả người như trầm tĩnh lại.
Ngày ngày ngoài chăm sóc Tiểu Hoàng đế, nàng chỉ ở trong Phật đường.
Cao Dung đã là Thái Hoàng Thái Hậu, ôm đứa trẻ trong nôi ngồi trên địa vị cao.
Mà Mục Nhược Yên, hình như đã điên rồi.
Trương Đức Thuận giao quyền, tự nguyện rời khỏi cung.
Ngày hắn đưa tôi rời khỏi cung, đúng vào ngày đầu năm, tuyết rơi rất lớn.
Cỗ xe rất xóc, đi mãi đi mãi rời khỏi kinh thành.
Tôi cuối cùng, cuối cùng cũng rời khỏi lồng giam này.
Thi thể tôi bắt đầu hư thối, Trương Đức Thuận có hơi lo lắng.
Sau khi ra khỏi cung hắn mang đi khắp nơi, cuối cùng chúng ta đến Giang Nam.
Tôi nhớ mình đã từng nói với Thiên Tuyết, nếu có thể ra khỏi cung, điều tôi muốn làm nhất chính là ngắm nhìn cảnh đẹp thơ mộng của Giang Nam.
Không ngờ đến được Giang Nam mà lòng mong mỏi bấy lâu, thi thể tôi lại bắt đầu hư thối.
Dù Trương Đức Thuận lau chùi hàng ngày, cũng không thể ngăn cản thi thể bốc mùi.
Hắn đứng cạnh thi thể của tôi, lẩm bẩm hỏi: “A Hoà, nàng muốn đi rồi sao?”
Như để trả lời câu hỏi của hắn, thi thể của tôi càng thêm thối rữa nhanh chóng.
Sau đó, Trương Đức Thuận thay tôi chọn một rừng hoa đào để chôn cất.
Nhưng linh hồn của tôi vẫn không có chút dấu hiệu tiêu tán, ngược lại càng thêm không bị ràng buộc.
Tôi muốn đi đâu thì đi.
Tôi theo Trương Đức Thuận khắp nơi du ngoạn, từ Giang Nam đến biên cương, từ biên cương lại đến đất liền…
Một người một hồn, một đường làm bạn.
Trương Đức Thuận sắp chết.
Hắn như ý thức được điều này, nên nhanh chóng quay về Giang Nam.
Cả đời này hắn chịu khổ chịu nạn, cuối cùng vẫn là một kẻ yểu mệnh.
So với nỗi buồn của tôi, hắn lại có vẻ thật cao hứng.
Lúc trở về Giang Nam, hắn dặn người ta làm một tấm bia mộ mới.
Tôi thấy được, trên đó viết: Phu Trương Đức Thuận, thê Giang Hoà.
Lúc hắn chết, không chịu bất kỳ tra tấn nào, mà lại nhẹ nhàng ra đi.
Trong tay nắm chặt một chiếc khăn tay đã ngả vàng.
Người nhặt xác không thể kéo ra, đành phải cùng nhau chôn xuống.
Lâu lắm rồi, tôi lại nghe được âm thanh của hệ thống:
“Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ một đời một kiếp một đôi người đã hoàn thành, phần thưởng nhiệm vụ đã được phát hành”
Phiên ngoại
“Chị ơi, chị ơi.”
Lúc tôi bị lay gọi vẫn còn có chút choáng váng.
Đập vào mắt chính là một bức tường trắng, kèm theo mùi nước sát trùng nồng nặc.
Chỗ này…
Tôi xuyên về hiện đại rồi sao?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra tiếng động, một cô bé lo lắng mà nhìn tôi.
“Thiên Tuyết?!” Tôi kinh ngạc thốt lên.
Cô bé này giống Thiên Tuyết như đúc, giống như năm đó tôi lần đầu gặp cô ấy trong cung.
Giang Thiên Tuyết gật đầu: “Chị, chị bị say nắng ngất xỉu, may mà người theo đuổi chị kịp thời phát hiện….”
“Người theo đuổi?!” Tôi có chút thắc mắc.
Giang Thiên Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, anh Vọng Thu đã theo đuổi chị tám năm rồi…”
Tôi nắm lấy tay Thiên Tuyết, mắt tối sầm lại, tin tức này khiến tôi có chút choáng váng.
Tám năm, ai theo đuổi tôi tám năm?
“Anh Vọng Thu, anh về rồi! Chị gái em tỉnh rồi!”
Giang Thiên Tuyết vui vẻ vẫy tay về phía cửa, tôi cứng đờ quay đầu nhìn sang.
Người đến có làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú mang theo một chút tuấn tú, mái tóc dài ngang trán che kín mắt.
Tôi nhìn vào ánh mắt hắn, buộc miệng thốt lên:
“Trương Đức Thuận!”
Giang Thiên Tuyết nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay tôi. “Chị sao lại gọi tên này, anh Vọng Thu đã sớm đổi tên rồi!”
“Đổi… tên?”
“Trương Vọng Thu.” Không biết từ lúc nào hắn đã tiến vào, đặt trái cây ở trong tay lên tủ đầu giường.
Bàn tay lạnh lẽo chạm lên trán tôi, tôi không quen, phản xạ lùi về sau.
Hắn cũng không tức giận, đưa bàn tay thon dài ra trước mặt tôi: “Anh tên Trương Vọng Thu.”
Ngón tay hắn sạch sẽ thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng, trắng đến trong suốt.
“Tại sao anh làm đàn ông vẫn trắng như vậy!”
Nói xong, tôi mới nhận ra được mình đã nói gì, vội vàng giải thích: “Không phải, tôi chỉ là…”
Trương Vọng Thu khẽ cười một tiếng: “Giang Hoà, anh rất vui.”
Hắn nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau:
“Anh rất vui, đời này, anh đã có tư cách nắm tay em.”
Hắn cúi đầu hôn lên đầu ngón tay tôi, giống như năm ấy hôn lên chiếc khăn tay.
Thành kính, ánh mắt chứa đựng tình yêu mãnh liệt đến mức có thể đốt cháy người khác.
Tôi đỏ mặt quay đầu đi, nhưng lại lén nắm chặt lấy tay Trương Vọng Thu.
Hóa ra đây chính là phần thưởng mà hệ thống nói.
Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nửa say nửa tỉnh nửa mộng sinh.
“Nhìn kìa, em đã nói rồi chị sẽ đồng ý anh Vọng Thu mà.”
Giang Thiên Tuyết cọ vào lòng ngực tôi: “Chị, em đã rửa trái cây cho chị rồi.”
Tôi ngồi dậy, nắm lấy tay một người một: “Chúng ta cùng ăn nhé.”
Cảm ơn ngươi, hệ thống.
Phần thưởng này tôi rất thích.
Trong lúc mơ màng, dường như nghe thấy được hệ thống trả lời:
“Không có gì, cô xứng đáng.”
(Hoàn)