Nam Chính Dở Hơi Lắm Tiền

Chương 6



Chương 6:

Bên này Chu Lạc lại túm lấy anh ta tiếp tục nói:

 

“Anh Trần, trong khoảng thời gian này thật sự vất vả cho anh chăm sóc chị ấy, anh có thích cái gì không, tôi tặng cho anh.”

 

Sắc mặt Trần Thần không tốt lắm, nhưng Chu Lạc vẫn cười cười:

 

“Hay là chúng ta thêm wechat đi! Bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi. Chị tôi ở bên này một mình, người nhà không ở đây, chị ấy cũng sợ phiền phức, anh về sau có việc tìm tôi là được…”

 

Chu Lạc phải rời đi trước khi bắt đầu kì học mới, nó do dự hồi lâu mới ra cửa, vào trạm xe còn quay đầu lại:

 

“Chị ơi, phải nhớ em nhé!”

 

Tôi kề sát vào ôm nó, khiến nó ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn tôi:

 

“Chị, đây tính là đáp lại sao?”

 

Tôi không nói gì, chỉ lo lén nhét thẻ ngân hàng vào túi nó, một lúc sau nó mới cẩn thận ôm lại.

 

Chờ nó qua cửa kiểm tra an ninh, tôi mới chỉ chỉ túi áo của nó, nó sờ sờ một cái cứng đờ.

 

“Chị… chị cầm thẻ về đi, em còn tiền…”

 

“Chị… chị đừng đi, chị… Chú, cháu có thể qua trước một chút không? Cháu đưa thẻ này cho chị gái…. chị, chị quay lại…”

 

Tôi bịt tai bước ra cửa. Thật ra tôi và Chu Lạc không gặp cũng tốt. Lúc không gặp chỉ là chia sẻ những chuyện thường ngày, thỉnh thoảng nhớ tới, những tình cảm đó hình như cũng không nặng nề.

 

Nhưng một khi gặp mặt, liền không tiếp nhận được chia ly, tôi làm sao cũng không ngăn được nỗi buồn về sự chia ly trong lòng.

 

Trong thẻ của Chu Lạc ước chừng có tám mươi vạn…

 

Đoán chừng là đem tất cả số tiền mình tích góp được đưa cho tôi.

 

Nhiều quá, nếu cho một ít thì tôi còn lấy.

Chu Lạc rời đi, tôi cũng bắt đầu đi học.

 

Năm ba đại học, tôi còn phải chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, dứt khoát từ chức đội trưởng. Nghĩ đến Trần Thần, tôi còn đặc biệt liên lạc với anh ta một chút.

 

Sau này anh ta phát lì xì cho tôi cũng vô dụng.

 

Bên kia thật lâu mới trả lời tôi một câu:

 

[Được.]

 

Tôi xác nhận xong, cũng không có gì để ý.

 

Trần Thần thật lâu không liên lạc với tôi, thẳng đến một ngày, nghe nói, anh ta có bạn gái mới.

 

Tôi vốn tưởng là Tiền Tịnh, nhưng sau khi nghe ngóng, lại không phải, chỉ nghe nói là một cô gái rất xinh đẹp.

 

Để xác nhận điều cuối cùng, tôi ôm giấy chứng nhận bất động sản của mình đi tìm anh ta một chuyến.

 

Trần Thần lúc ấy còn ở đang biệt thự nhà mình, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp, nhìn thấy tôi liền nhíu mày.

 

Tôi chần chừ mở miệng:

 

“Căn nhà này…”

 

“Kiều Túy, em tìm tôi là vì nói chuyện này sao?”

 

“Còn có về tiền của anh trước đó dùng để làm quen, bởi vì chúng ta chưa từng ở bên nhau, em cảm thấy nhận thì không thích hợp lắm..”

 

“Kiều Túy.”

 

Trần Thần thật sự tức giận, ánh mắt anh ta nhìn tôi mang theo tia lửa:

 

“Bây giờ em đang nói chia tay với tôi sao?”

 

“Phải.”

 

“Hiện tại tôi không muốn gặp cô, cô có thể cút đi được không?”

 

Tôi sửng sốt, hồi lâu mới đáp một câu:

 

“Có thể.”

 

Tôi ôm giấy chứng nhận bất động sản đi, sau đó nghĩ lại, đây cũng coi như phí bù đắp của tôi, dù sao cũng chỉ có lần cuối cùng này thôi, phải tận dụng triệt để chứ.

 

Tôi ôm giấy chứng nhận bất động sản vui vẻ về nhà.

 

Cho không ở nhà này, bán cũng được một trăm tám mươi vạn!

 

Có thể mua cho Chu Lạc một cái đồng hồ.

 

10.

 

Sau này, khi Trần Thần tốt nghiệp, tôi gặp lại anh ta.

 

Anh ta mặc bộ đồ tốt nghiệp túm lấy tôi khi chúng tôi đi ngang qua nhau.

 

“Kiều Túy, em có từng thích tôi một giây phút nào không? Không phải bởi vì tiền, là vì thích tôi nên muốn ở cùng một chỗ với tôi?”

 

Tôi nghĩ nghĩ, lắc đầu:

 

“Học trưởng, bởi vì anh có tiền mới được yêu!”

 

“Em có ý gì?”

 

“Bởi vì học trưởng rất hào phóng, người hào phóng luôn có thói quen cho người khác đồ, mà những thứ đó luôn làm cho người ta có ảo giác được yêu.”

 

Tôi cười cười:

 

“Lúc trước học trưởng nói muốn cho em một căn nhà, em rất choáng váng. Lúc ấy em nghĩ, học trưởng có thể cũng thích em hay không, nếu không, vì sao lại hào phóng với em như vậy.”

 

“Nhưng rất nhanh, em đã hiểu ra, anh có rất nhiều nhà, cho đi một cái cũng chẳng đáng là bao, căn bản là không thèm để ý.”

 

“Em cảm thấy tình yêu đích thực không nên như thế này. Em sẽ bị bỏ lại trong núi một đêm mà anh cũng không có phát hiện điều gì bất thường. Ở thành phố này hầu như không có người nào em thân thiết, ngọn núi kia lại tối đen, lúc ấy em rất sợ, cũng chỉ có thể đem hi vọng đặt lên anh.”

 

Lúc ấy tôi không ngừng nghĩ, nghĩ có khả năng hay không, học trưởng đã tới tìm tôi, chỉ là điện thoại tắt máy bỏ lỡ. Tôi gọi rất nhiều tiếng, sau đó cổ họng đều sắp khàn, nhưng thẳng đến hừng đông, tôi chỉ nhìn thấy bến xe du lịch.

 

Trần Thần nắm tay tôi không buông, ống tay áo của tôi đều bị kéo ra nếp nhăn, sau đó nghe thấy giọng anh ta giải thích:

 

“Tôi không…”

 

“Học trưởng, sau khi em tốt nghiệp sẽ kết hôn, đến lúc đó phát thiệp mời cho anh, anh nhất định phải tới.”

 

Anh ta ngẩng đầu, nhìn tôi, sững sờ, như có chút hoảng hốt, hồi lâu mới đáp một câu:

 

“Được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.