Tôi gọi điện về nhà cả đêm.
“Bộ sofa này không phải quá nhỏ sao? Ngày mai em sẽ mua một chiếc lớn hơn, nằm trên đó sẽ thoải mái hơn.
“Ừ…không chỉ ngủ thoải mái mà còn có thể làm những việc khác nữa.”
Giang Quan sửng sốt một giây, sau đó dùng ngón tay chọc vào trán tôi.
Tôi ôm anh, chợt nghĩ đến hệ thống đã mất liên lạc từ lâu.
Ban đầu nhiệm vụ của tôi là sống sót qua chương chết chóc đã được định trong truyện.
Trong sách, Chung Hi Đồng đã bắt cóc Nhan Ngọc vào đêm trước đám cưới của Tiêu Vũ Thịnh và Nhan Ngọc.
Chiếc xe cô lái đã gặp tai nạn, cả cô và Nhan Ngọc đều bị thương nặng.
Khi Tiêu Vũ Thịnh đến, Chung Hi Đồng đã đưa tay ra cầu xin anh cứu mình nhưng Tiêu Vũ Thịnh đã làm ngơ.
Cuối cùng, Chung Hi Đồng một mình chảy máu đến chet trong xe.
Tôi nghĩ lại, Tiêu Vũ Thịnh và Nhan Ngọc đều đã chia tay, tôi cũng chẳng cần bắt cóc Nhan Ngọc để làm gì.
Thế là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi à?
Tôi mạnh dạn hỏi hệ thống.
“Hệ thống, bây giờ tôi có thể chọn ở lại đây mãi mãi không?
[Đương nhiên rồi.]
Vì thế Giang Quan hãy cùng nhau sống thật tốt nhé.
Mọi chuyện tiến triển cho đến khi cô ấy bị bắt cóc, cuối cùng tôi nhận ra rằng cô gái trẻ đột ngột thay đổi này đã chiếm hết tâm trí của tôi.
Tôi nghe thấy ông chủ của tôi gọi.
Cũng nhận thấy giọng nói lạ trên điện thoại của tôi.
Bản năng mách bảo tôi rằng bây giờ cô ấy đang gặp nguy hiểm với Nhan Ngọc.
Vì vậy, tôi đã đi theo ông chủ của mình đến chỗ của bọn bắt cóc.
Khi cô ấy nhìn thấy tôi, vẻ mặt cô ấy bình tĩnh lại ngay lập tức.
Nhưng tim tôi chưa bao giờ đập nhanh đến thế.
Trong giây lát, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, cho tôi biết tại sao tôi lại lo lắng đến vậy.
Tôi chưa từng đạt được điều gì trước đây nên tôi không sợ mất.
Nhưng tôi thực sự đã nhận được sự chân thành của cô cả, cho nên lại sợ mất đi.
Thật may là cô ấy không sao…
Kể từ ngày đó chúng tôi chính thức ở bên nhau.
Cô ấy hoàn toàn phù hợp với tôi.
Sự ngu ngốc của tôi thật dễ thương trong mắt cô ấy.
Mà những gì cô ấy yêu cầu cũng không hề gây gánh nặng cho tôi chút nào.
Trước đây, tôi chỉ kiếm tiền để đạt được thành công trong cuộc sống.
Bây giờ tôi muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn.
Sau khi kiếm được tiền, tôi đã cố gắng hết sức để mua đồ trang sức.
Đầu tiên là những đồ trang sức nhỏ, sau đó là những đồ trang sức lớn và đắt tiền.
Cô ấy hỏi tôi: “Không phải có nhẫn kim cương rồi à?”
Đồ ngốc, một chiếc nhẫn kim cương thôi là chưa đủ.
Ngay cả khi tôi cho cô ấy tất cả các ngôi sao trên bầu trời, tôi vẫn cảm thấy chưa đủ.
Tôi yêu cô ấy mãi mãi.