Một ngày trôi qua
Tôi đợi rồi lại đợi, Thiên Thiên vẫn chưa đốt tiền cho tôi.
Đúng là không đáng tin!
Hãy là cô ấy nghĩ tất cả chỉ là mơ nên không quan tâm?
Trên người tôi không còn thứ gì để bán nữa.
Nhưng ánh mắt các soái ca nhìn tôi càng lúc càng oán hận.
Đúng lúc đó, một con ma nam đi tới, dừng lại trước mặt chúng tôi một lúc rồi hất cằm về phía một cậu nhóc dễ thương:
“Người đẹp, người giấy này có bán không?”
“Ờ…”
Tôi liếc nhìn cậu nhóc, sao lại đỏ mặt như thế.
Nhìn lại, ma nam này quả thực không tồi, cao to đen hôi.
“Tôi thấy…”
“Chị ơi, em chỉ muốn ăn một bữa no rồi đi theo anh ấy…” Cậu nhóc liếc nhìn ma nam một cái rồi thì thầm: “Không sao đâu.”
Cho nên, tôi vui vẻ chốt kèo.
Ma nam khá hào phóng, tôi cầm được tiền, lập tức hối lộ cho Hắc Vô Thường.
Lần này tôi chi hẳn một số tiền lớn, đi đến nhân gian ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Thiên Thiên không đáng tin cậy, tôi vẫn nên tìm Sở Phương thì hơn.
Sở Phương, Thiên Thiên và tôi là bạn từ thời thơ ấu.
Thiên Thiên đã yêu thầm Sở Phương nhiều năm, khi lớn lên, tôi vì bạn thân nên giữ khoảng cách với Sở Phương.
Trước khi ch/ết, tôi đã không gặp Sở Phương khoảng một năm.
Không biết bây giờ xin tiền có bị mắng không.
Trong lòng tôi có chút lo lắng.
Mọi thứ trong tầm mắt đều mờ mịt, cửa đóng kín, rèm kéo kín, chỉ có một đốm lửa lập loè.
Khuôn mặt của Sở Phương ẩn trong làn khói, nhìn không rõ.
Hả? Lại còn học hút thuốc.
Tôi bước lại gần, dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc rồi dập tắt.
Chỉ là điếu thuốc đột nhiên bị tắt, cậu ấy không nghĩ gì, cầm bật lửa châm lại điếu thuốc.
Ánh lửa bập bùng phản chiếu khuôn mặt của Sở Phương, làn da trắng bệch, đôi mắt xanh đen nổi bật, gò má hóp sâu, khiến đường nét vốn đã sắc bén của cậu ấy càng trở nên rõ ràng hơn.
Tôi không khỏi đau lòng.
Tôi dập điếu thuốc của cậu ấy lần nữa.
Sở Phương không tiếp tục châm lửa mà chỉ nhìn chằm chằm vào điếu thuốc hồi lâu, ngón tay khẽ run lên.
“Nguyệt Nguyệt?”
Giọng cậu ấy khàn khàn, giống như đã lâu rồi không nói chuyện.
“Còn dám học hút thuốc nữa, để phòng tối đen như mực làm gì vậy? Tiếp theo định nhìn lên bầu trời với góc nghiêng 45 độ rồi khóc à?”
Cơ thể Sở Phương cứng ngắc, đồng tử đen nhánh giãn ra, điếu thuốc bị kẹp giữa kẽ ngón tay rơi nhẹ xuống đất.
Một lúc sau, cậu ấy cất giọng nói khô khốc của mình: “Cậu chưa ch/ết sao?”
“Ch/ết rồi. Nhưng cậu không đốt tiền cho tôi, tôi sắp bị chọc tức đến đội mồ sống dậy luôn rồi.”
“Nguyệt Nguyệt, tôi…”
Sở Phương cố gắng tìm vị trí của tôi, nhưng cậu ấy không nhìn thấy được tôi, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hư không, cho đến khi hai mắt đỏ hoe.
“Sở Phương, đừng như vậy, tôi vẫn ổn, không lâu nữa là có thể đầu thai rồi.”
Sở Phương nhìn vào hư không hồi lâu, rồi mới khàn giọng nói: “Tôi rất nhớ cậu.”
Tôi ngơ ra hai giây: “Nhớ tôi làm gì? Đầu thai rồi tôi cũng không còn nhớ cậu nữa. Thiên Thiên vẫn còn sống, cậu phải bảo vệ cậu ấy cho tốt.”
Nhắc đến Thiên Thiên, biểu cảm của Sở Phương không còn tự nhiên nữa:
“Cậu… đến tìm Thiên Thiên rồi sao?”
“Tôi báo mộng cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không đáng tin. Tôi bảo cậu ấy đốt tiền cho tôi. Chắc cậu ấy nghĩ chỉ là mơ thôi nên vẫn chưa đốt tiền cho tôi.”
“Ồ…”
Sở Phương nhìn sang chỗ khác, vô thức ấn các khớp ngón tay, mỗi lần cậu ấy căng thẳng đều làm như vậy.
“Chuyện gì vậy?”
“Không sao, lần sau đừng tìm cậu ấy nữa. Thiên Thiên nhát gan, sẽ sợ hãi, sau này cứ tìm tôi, tôi đốt cho cậu.”
“Nói cũng đúng.” Tôi thấy hồn phách của mình dần dần biến mất, không còn thời gian nữa, tôi vội vàng nói: “Vậy tôi đi đây, đừng quên đốt tiền cho tôi đấy, càng sớm càng tốt!”
Sở Phương vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng nhìn về phía tôi: “Nguyệt Nguyệt, tôi còn có…”
Sở Phương chưa kịp nói xong thì tôi đã trở lại địa phủ.
Hiệu suất làm việc của Sở Phương đúng là cao hơn Thiên Thiên.
Cả một ngày, tài khoản tôi cứ tính tinh không ngừng.
Cuối cùng tôi cũng có thể nở mày nở mặt rồi.
Tôi huênh hoang dẫn theo chín người đàn ông đẹp trai, sống trong một biệt thự sang trọng.
Thật trùng hợp, hàng xóm lại chính là anh chàng cao to đẹp trai lúc trước.
Lúc tôi chuyển nhà, tình cờ gặp họ đang về nhà, tôi nhướn mày hỏi cậu nhóc kia: “Có muốn chị mua lại em không?”
“Không cần đâu, em ở đây rất tốt, cảm ơn chị nhé.”
Hai má Tiêu Chính Đài đỏ bừng, môi mím chặt không dám nhìn tôi.
Tôi gật đầu nhẹ nhõm.
Cuối cùng tôi cũng không cần phải lo cơm ăn áo mặc và bước vào hàng ngũ của các phú bà, nhưng tôi vẫn có chút bất an. Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định đi ra ngoài.
Đến con hẻm nhỏ gần quán trọ.
Quả nhiên, bà lão vẫn co ro dưới trong góc, quần áo trên người rách rưới, không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu nữa, đôi bàn tay run rẩy cầm một miếng bánh bao hấp.
Trong địa phủ có rất nhiều người như bà, không đủ cơm ăn áo mặc, sống đầu đường xó chợ.
Thời gian đầu thai được tính toán dựa trên công đức lúc còn sống, có người phải ở đây bảy mươi, tám mươi năm mới có thể đi đầu thai được.
May là lúc còn sống, tôi đã dùng tài sản của cha mẹ để lại giúp không ít người, nên chỉ cần đợi vài năm là có thể đầu thai.
Hầu hết những người trẻ tuổi đều được cha mẹ nhớ đến, nhưng hầu hết những người già sau khi qua đời vài năm đều bị người thân lãng quên.
Không ai đốt tiền giấy cho họ, họ cũng không có tiền để hối lộ Hắc Bạch Vô Thường. Họ đã già yếu, không làm được việc gì.
Họ không thể chết thêm lần nữa nên chỉ có thể chịu đựng cái đói cái rét ngày đêm.
Theo lý mà nói thì chuyện này không liên quan gì đến tôi.
Chỉ là mấy hôm trước, lúc tôi vẫn đang lang thang ngoài đường với các soái ca, bà lão này chân khập khiễng bước tới ngồi xuống cạnh tôi.
Bà run rẩy lấy từ trong ngực ra một mảnh vải, lột từng lớp một, bên trong có một cái bánh bao cứng như đá, bà khó nhọc mở ra và đưa nó cho tôi.
Tôi lắc đầu, bà lại đưa qua, giọng điệu già nua: “Ăn đi con, cháu nội của bà còn chắc cũng lớn bằng cháu rồi.”
Cuối cùng, tôi vẫn không thể từ chối được, gặm hết cái bánh bao.
Sau này, khi không có việc gì làm, bà thường đến trò chuyện với tôi.
Bây giờ cuối cùng tôi cũng có một ít tiền, tôi có thể giúp đỡ người khác.
Tôi mất hơn nửa tiếng mới thuyết phục được bà về nhà với tôi.
Chín nam hầu trong nhà không có việc gì làm, vừa hay có thể chăm sóc bà.