Chương 11:
Sở Từ nhìn tôi và Gấu nhỏ, giọng nói nhỏ dần. “Bởi vì khi anh ở bên em, anh không nhịn được mà muốn nắm tay em, anh muốn… muốn hôn em.”
“Anh tưởng mình không được bình thường nên đã lên mạng để kiểm tra, một số người nói rằng có lẽ anh mắc hội chứng Skin Hunger*, thế nên anh đã đi hỏi anh ấy.”
Sở Từ mím môi, vội vàng giải thích. “Nhưng Tiểu Lỗi nói anh bình thường, không có bệnh.”
Anh lại lấy điện thoại ra, nói: “Nếu em không tin, anh sẽ gọi cho cậu ta ngay bây giờ.”
Còn chưa kịp đợi tôi từ chối thì anh ấy đã nhấn nút gọi rồi.
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện của Sở Từ, có thể nghe được tiếng cười của Tiểu Lỗi từ đầu dây bên kia truyền đến, sau đó giải thích. “Là thật đó, chị dâu, anh ấy thật sự không có bệnh đâu. Chỉ là đây là lần đầu tiên yêu đương nên còn lo lắng, không biết nên làm gì thôi.”
“Chị biết không, ngày hôm đó anh ấy còn lén lút hỏi em, rằng hai người đã yêu nhau ba năm, ngoài nắm tay ra thì có thể hôn hay không. Nghe xong câu đấy em muốn rớt cả quai hàm ra luôn, gì mà chiến thần tình yêu thuần khiết gì chứ…”
Sắc mặt của Sở Từ đỏ lên tận mang tai, vội vàng cúp điện thoại, lúng túng nói một câu. “Anh thực sự không có bệnh, cũng không xem em là một công cụ.”
Tôi cũng bắt đầu thấy ngượng ngùng, ngây ngốc gật đầu. “Ừm…”
“Vậy chúng ta có thể làm hòa được không? Anh thực sự rất thích em.”
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại.
Thẩm Dĩ An ho khan hai tiếng, không nói nên lời. “E hèm, thật ngại quá, mặc dù tôi phá hỏng bầu không khí giữa hai người, nhưng ở đây vẫn còn hai người lớn đang sống sờ sờ. Mong hai bạn trẻ chú ý.”
Bầu không khí mập mờ bị phá vỡ, tôi trừng mắt nhìn Thẩm Dĩ An.
Gấu nhỏ giơ tay lên, nhỏ giọng nói: “Được rồi, nói chuyện đã lâu, hiện tại hiểu lầm gì cũng giải quyết hết rồi, hay là chúng ta đi chụp ảnh đi.”
Tim tôi đập hẫng một nhịp, lo lắng nhìn Sở Từ.
Chúng tôi ở bên nhau mấy năm, tuy rằng tôi không rời khỏi giới nhưng cũng hạn chế hoạt động trực tuyến, hầu như không tham gia các hoạt động offline, bởi vì tôi sợ Sở Từ không thích.
Nào ngờ Sở Từ sau khi nghe xong liền cười nói: “Hay là chụp ảnh cosplay đi? Không biết mọi người có thể dẫn tôi đi cùng được không?”
Tôi mở to mắt lần thứ n, không tin được mà nhìn anh ấy. “Anh cũng biết về cosplay sao?”
Anh mỉm cười, không đáp lại.
Chúng tôi đi đến cửa hàng chuyên về cosplay để thuê trang phục.
Trên đường đi, tôi bám theo Sở Từ, dò hỏi tại sao anh lại biết về cosplay. Suy cho cùng thì với tính cách bảo thủ chỉ biết học hành của anh ấy, căn bản sẽ không có cơ hội để tìm hiểu những chuyện này.
Vẻ mặt của Sở Từ bất lực nhìn tôi, sau đó anh đưa tay lên xoa đầu tôi. “Có thể em không biết, thật ra lần đầu tiên anh chú ý đến em, lại chính là lần ở lối vào của một buổi triển lãm anime.”
Tôi sững người.
Anh nói tiếp. “Lần đó em mặc Hán phục, trèo lên cây cứu một chú mèo con bị mắc kẹt trên đấy. Khi nhìn thấy em ôm bé mèo nhảy xuống, anh còn tưởng là tiên nữ giáng trần.”
Ấn tượng của tôi về chuyện lần đó khá mơ hồ, nhưng nghe thấy anh ấy khen mình là tiên nữ khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Bất chợt tôi lại nghĩ ra một câu hỏi khác. “Vậy là anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên đúng không? Nhưng sao hồi còn học cấp ba anh không thổ lộ tình cảm với em?”
Sở Từ thả lỏng tay ra, đáp: “Bởi vì anh không biết khi đó hai chúng ta học cùng trường.”
Tôi nghẹn lời.
Đúng là vậy thật.
Một người học lớp hạng nhất, một người học lớp hạng chót, anh ấy không biết tôi cũng là điều dễ hiểu thôi.
Thẩm Dĩ An đi tới. “Gì cơ, nếu thằng nhãi này biết em từ hồi cấp ba thì sao? Em muốn yêu sớm hả? Em có tin ba mẹ sẽ đập gãy chân choá của em không?”
Tôi đấm anh trai hai cái, tức giận nói: “Ý của em là, nếu như có thể gặp Sở Từ hồi cấp ba thì anh ấy có thể kèm em học, ai nói em sẽ yêu sớm hả?”
“Chậc, tốt nhất là em nên nghĩ như vậy.”
Sở Từ nhìn tôi, nụ cười của anh đầy sự cưng chiều, “Sau đó, khi học năm nhất anh lại gặp được em, anh nghĩ rằng cuối cùng ông trời cũng đã nghe thấy lời thỉnh cầu của anh, thế nên anh nóng lòng muốn được tỏ tình với em.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Sở Từ đã vỗ vỗ vai của Thẩm Dĩ An, nghiêm túc hỏi: “Cho em hỏi, khi nào thì em có thể đến nhà anh để xin hỏi cưới Thẩm Nhiên vậy ạ?”
Tôi: ?
Thẩm Dĩ An: ?