Chương 7:
Sau khi vui chơi cả ngày ở buổi triển lãm, Thẩm Dĩ An dẫn tôi đi ăn một bữa thịnh soạn, nỗi buồn vì thất tình của tôi cũng được giải tỏa phần nào.
Bởi vì trước đó tôi đã chặn tài khoản của Sở Từ nên tôi đã đăng tải những tấm ảnh chụp ở buổi triển lãm anime ngày hôm nay lên vòng bạn bè mà không cần phải đắn đo.
Buổi tối khi về lại ký túc xá, mấy cô bạn cùng phòng vây quanh tôi, hỏi: “Nhiên Nhiên, cậu có biết là hôm nay mình được réo tên trên confession trường chúng ta không? Lại còn là với người bên cạnh cậu!”
Tôi không hiểu, hỏi lại. “Confession gì cơ?”
Mấy cô bạn cùng phòng sốt ruột lấy điện thoại ra, thiếu điều muốn đập luôn màn hình vào mặt tôi. “Cậu tự mà xem đi.”
Nheo mắt lại, thật khó để tôi có thể làm quen với độ sáng của màn hình chiếc điện thoại này, nghiêm túc nhìn bài đăng trên confession.
[Hôm nay tui đã gặp Thẩm Nhiên ở buổi triển lãm anime, thật sự tui không thể ngờ được cô ấy lại là một cosplayer. Nhưng điều quan trọng là Thẩm Nhiên và bạn trai mới của cô ấy rất đẹp đôi nha!]
Đi kèm theo bài đăng là một tấm ảnh chụp lén tôi và Thẩm Dĩ An.
Bàn tay của anh ấy đặt lên vai tôi, trông vô cùng thân mật.
Tôi mím môi, lúc định giải thích rõ ràng mọi chuyện thì bị giọng nói đầy kích động của mấy cô bạn cùng phòng cắt ngang.
“Nhiên Nhiên, người đó thật sự là bạn trai của cậu sao?”
Còn chưa kịp trả lời thì một cô bạn khác đã lên tiếng. “Mặc dù không thể thấy được mặt của đối phương nhưng xét về khí chất chắc chắn không tệ nha! Cậu đã gặp được anh chàng đẹp trai này ở đâu vậy? Ghen tỵ quá đi!”
Tôi thở dài, giơ tay ra hiệu. “Còn một khả năng nữa, người đó là anh trai của tớ.”
Mấy cô bạn cùng phòng tôi sửng sốt, không tin được mà đồng thanh hỏi: “Cái gì? Người đó là anh trai của cậu?!”
Tôi gật đầu, đáp: “Anh ấy đúng là anh trai của tớ, cùng ba cùng mẹ, có đến 99% quan hệ huyết thống.”
Một cô bạn cùng phòng khác như bị kích động. “Vậy Nhiên Nhiên này, bây giờ cậu vẫn còn độc thân đúng không? Nghĩa là Sở Từ vẫn còn có cơ hội đúng không?!”
Tôi: ?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, cô ấy gãi đầu ngượng ngùng. “Thật ra, tớ là fan couple của cậu và Sở Từ.”
Tôi: ?
Sắc mặt tôi không để lộ cảm xúc gì, lạnh lùng nói: “Vậy thì tớ khuyên cậu nên đổi couple càng sớm càng tốt, nếu không thì có hại cho cậu lắm đấy.”
Tôi và Sở Từ chia tay đã là chuyện của mấy ngày trước, ai nấy đều biết chuyện này.
Dù sao thì hôm đấy khi lớp của anh ấy vừa tan lớp thì tôi lao vào ngay, chủ động nói chia tay anh trước mặt mọi người.
Tâm trạng của mấy cô bạn cùng phòng chùng xuống khi thấy sắc mặt của tôi, mọi người nhìn nhau rồi thận trọng hỏi:
“Nhiên Nhiên, nhắc mới nhớ, rốt cuộc thì giữa cậu và Sở Từ đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải trước đó mối quan hệ giữa hai người luôn tốt, tại sao lại đột ngột chia tay?”
Tôi cụp mắt, nhớ lại cảnh tượng trước cửa bệnh viện ngày hôm đó.
“Không có gì.” Tôi đáp: “Có lẽ là bọn tớ không hợp nhau.”
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, nói với mọi người.
“Được rồi, được rồi, đừng ở đây buôn chuyện nữa. Ngày mai chúng ta còn phải dậy lúc 8 giờ, mọi người thu dọn mọi thứ rồi đi ngủ thôi.”
Thấy tôi không muốn nói thêm về chuyện này, mấy cô bạn cùng phòng cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ đồng thanh thở dài một hơi.
Trèo lên giường của mình, tôi cuộn người trong chăn, dỗ mình chìm vào giấc ngủ sâu.