Chương 9:
Khi chuông báo tan học vang lên, tôi chào tạm biệt mấy cô bạn cùng phòng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thẩm Dĩ An và Gấu nhỏ đã đến trước, khi nhìn thấy họ, tôi hào hứng vẫy tay chào hai người.
Thẩm Dĩ An từ công ty đến thẳng đây, trên người vẫn còn mặc một bộ vest xám, còn Gấu nhỏ thì cosplay thành nam sinh cấp ba, thậm chí còn đặc biệt mặc trang phục như đồng phục học sinh.
Tôi nhào thẳng vào vòng tay của Gấu nhỏ. “Aaaa, đẹp trai quá đi, cho tớ ôm cậu cái nào!”
Còn chưa ôm cô ấy được một giây thì đột nhiên cổ áo của tôi bị ai đó túm lấy.
“Nhiên Nhiên.” Tôi nghe thấy giọng của Sở Từ hỏi tôi. “Tên này là ai?”
Tôi hất tay của anh ta ra, gắt lên đáp: “Việc cô ấy là ai thì liên quan gì đến anh? Anh đừng quên là chúng ta đã chia tay rồi, anh không có quyền gì mà quản chuyện của tôi.”
Vành mắt của Sở Từ ửng đỏ, nhất quyết nắm lấy cổ tay tôi không chịu buông.
“Anh không đồng ý chia tay với em, Nhiên Nhiên, chúng ta đừng chia tay được không?”
Ngừng lại được một lúc, vẻ mặt của anh ấy càng tủi thân hơn. “Hai người đã ở bên nhau khi anh gọi đến… Chẳng lẽ em chia tay anh là vì anh ta sao?”
Tôi: ?
Thẩm Dĩ An: ?
Gấu nhỏ: “Hả?”
Thẩm Dĩ An nghiến răng nghiến lợi, nói: “Thẩm Nhiên, em có gì để giải thích với anh không?”
Tôi xua xua tay, không giả vờ tỏ ra lạnh lùng nữa, kinh ngạc đáp: “Em không có, em không có. Sở Từ, anh đừng có nói nhảm nữa, mối quan hệ giữa hai chúng ta còn chưa tiến triển đến mức đấy đâu! Còn nữa, lần cuối cùng anh gọi cho tôi thì anh ấy đang giúp tôi đeo kính áp tròng.”
Thẩm Dĩ An cười cười nhìn tôi. “Vậy thì để anh hỏi em, em và tên đấy đã đi đến giai đoạn nào rồi?”
Tôi: “Ba năm hẹn hò thì tụi em chỉ mới nắm tay nhau thôi, tự dưng anh lại hỏi chuyện này, đúng là khó nói mà.”
[10]
Thẩm Dĩ An dẫn ba người chúng tôi đến một quán cà phê ở gần trường.
Anh đặt một phòng bao, ngồi đối diện với tôi, hai tay khoanh trước ngực, nhướng mày nói: “Được rồi, chúng ta nói rõ ràng đi. Thẩm Nhiên, rốt cuộc thì chuyện giữa em và cậu ta là thế nào?”
Hai tay tôi đặt trên đầu gối, thành thật thú nhận. “Anh ấy là bạn trai cũ của em.”
Sở Từ ngồi bên cạnh tôi lên tiếng. “Là bạn trai hiện tại của em ấy, tôi vẫn chưa đồng ý chuyện chia tay.”
Thẩm Dĩ An khịt mũi, hỏi: “Hai người đã tiến triển đến đâu rồi?”
Tôi nhướng mày nhìn anh, thành thật trả lời. “Tụi em mới chỉ nắm tay nhau thôi, không còn gì khác đâu. Em thề đấy.”
Thẩm Dĩ An nhìn Sở Từ. “Đây cũng là ý cậu muốn nói hả?”
Sở Từ nhìn Thẩm Dĩ An, sau đó nhìn Gấu nhỏ, ánh mắt cảnh giác nói: “Hai người là ai? Tại sao tôi phải nói cho hai người biết mối quan hệ của chúng tôi?”
Thẩm Dĩ An cười lạnh nói: “Tôi là ai? Tại sao cậu không thử hỏi người ngồi cạnh bên cậu đang cúi đầu cun cút kia đi.”
Sở Từ nhìn tôi, da đầu tôi tê dại, tôi bấm bụng trả lời. “Là anh trai của tôi.”
Vẻ mặt của anh ấy ngỡ ngàng. “Vậy còn, người bên cạnh em thì sao?”
Tôi nhanh chóng cướp lời. “Là chị dâu của tôi.”
Vẻ mặt của Thẩm Dĩ An hớn hở như gió xuân.
Gấu nhỏ ngơ ngác nhìn tôi, tôi chắp hai tay lại, nháy mắt tỏ ra vẻ đáng thương nhìn cô ấy.
Gấu nhỏ thở dài, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Sắc mặt của Sở Từ lại thay đổi khó lường hơn trước.
Có lẽ tôi đã đoán được anh ấy đang nghĩ gì nên bèn lên tiếng giải thích. “Cô ấy là cosplayer, hiện đang giả làm nam sinh Trung học.”
Sở Từ đột nhiên hiểu ra vấn đề.
Ánh mắt của Thẩm Dĩ An quét qua quét lại giữa hai người chúng tôi, sau đó nói với Sở Từ.
“Em gái tôi nói hai người đã chia tay, vậy tại sao cậu vẫn còn làm phiền con bé?”
Sở Từ mím môi. “Em không muốn chia tay. Em thích Nhiên Nhiên, em muốn được ở bên cạnh cô ấy.”
Lòng tôi có chút dao động.
“Cậu thích em ấy, hay là thích thân phận con gái út của tập đoàn Thẩm thị của em ấy?”
Thẩm Dĩ An lấy từ trong túi áo vest ra một tấm chi phiếu. “Tấm chi phiếu này đã được ghi sẵn giá rồi, năm mươi vạn, tôi sẽ cho cậu năm mươi vạn này, từ giờ đừng làm phiền em gái tôi nữa.”
Tôi: ?
Nếu theo thông lệ thì đáng ra tôi mới là người nhận tấm chi phiếu đó chứ? Sao bây giờ lại đổi thành Sở Từ?
Sở Từ nhướng mày, chậm rãi nói: “Trước hết, mối quan hệ giữa em và Nhiên Nhiên không thể đo lường bằng một tấm chi phiếu được. Nếu như anh nhất quyết muốn làm vậy thì…”
Anh lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu trắng rồi đưa nó cho Thẩm Dĩ An. “Anh muốn viết mệnh giá bao nhiêu tùy thích, chỉ cần anh đồng ý, còn chuyện giữa em và Nhiên Nhiên thì em sẽ có lời giải thích rõ ràng với cô ấy.”
Quai hàm của tôi gần như rớt xuống.
Cuộc đời tôi trước đây chưa bao giờ được trải nghiệm chuyện kỳ lạ nào như lần này.
Ôi trời ơi, hai người đàn ông vì tôi mà trao đổi chi phiếu cho đối phương, chuyện gì vậy nè???
Nhưng mà, không có tấm chi phiếu nào dành cho tôi cả!
Thẩm Dĩ An trầm ngâm nhìn Sở Từ, hỏi: “Cậu là người nhà họ Sở?”