Phó Khả nhìn chằm chằm vào mắt anh, trên mặt vẫn còn nụ cười: “Tôi cũng mua quả bưởi anh thích.”
Vẻ mặt của Vũ Chấn rõ ràng là cứng ngắc, nhưng anh rất nhanh bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi không thích bưởi.”
Thái độ phủ nhận của anh khiến Phó Khả cong môi.
“Tôi chưa nói cho anh biết tôi tên là Phó Khả.”
Trong hai lần gặp nhau, Phó Khả tự gọi mình là “Tiểu Phó”.
Nhưng gần đây khi Vũ Chấn nhờ cô giao trái cây, tên cô đã thốt ra từ miệng anh.
Gần đây Lạc Minh và Cao Nguyên Đạt đều không đề cập đến mình với Vũ Chấn, cho dù có nhắc đến thì nhiều nhất họ cũng chỉ nói “Thư ký Phó”.
Phó Khả không phải là người mới ở nơi làm việc và biết rất rõ điều này.
Lông mi Vũ Chấn run lên, khóe miệng hơi nhếch lên: “Sở thích của con người không thay đổi sao?”
Anh bình tĩnh nói: “ Phó Khả, chúng ta đã sáu năm không gặp rồi.”
Nói xong anh quay người lại, không nán lại ở cửa.
Phó Khả giật mình, sau đó đồng ý: “Ừ, đã lâu không gặp.”
Cô không vội rời đi mà cầm trái cây đi theo.
Trong phòng khách sạn bật điều hòa, nhiệt độ rất thích hợp, không khiến người ta cảm thấy lạnh hay nóng.
Vũ Chấn mặc một chiếc áo tắm, mang đôi dép trắng của khách sạn, mắt cá chân trắng nõn mỏng manh lộ ra ngoài không khí, trên gót chân phải có thể thấy rõ một vết nhỏ.
Phó Khả đặt trái cây lên bàn, thu hồi ánh mắt hỏi: “Vết hằn trên gót chân của anh là từ năm mười chín tuổi sao?”
Cô ấy thực sự nhớ rất rõ ràng, đó là khi Vũ Chấn mười tuổi. Lúc đó, một cặp vợ chồng đang đi trên đường đã cãi nhau và một chiếc cốc đã rơi vào gót chân của Vũ Chấn.
Có rất nhiều máu, nhưng Vũ Chấn vẫn nghiến răng nghiến lợi không khóc.
Đó là lần đầu tiên Phó Khả nhận ra sự bướng bỉnh và sức mạnh của Vũ Chấn nên rất ấn tượng.
Nhưng bây giờ cô muốn giả vờ rằng mình có chút không chắc chắn.
Vũ Chấn cúi đầu, quay đầu nhìn lại, đáp: “Lúc cô mười một tuổi đúng không?”
Vừa dứt lời, anh lại nhìn vào mắt Phó Khả.
Phó Khả ngơ ngác, ngồi xuống ghế sô pha, lại nhướng mi, khẽ mỉm cười: “Anh Vũ diễn lâu như vậy, có đi học diễn xuất không? Anh nói chuyện còn giỏi hơn tôi.”
Vũ Chấn nhún vai, không phủ nhận rằng câu trả lời vừa rồi của anh là cố ý.
Anh đi đến quầy bar bên cạnh, cầm cốc: “ Cô muốn uống gì?”
Phó Khả nghe vậy, đùa nói: “Không, anh Vũ, anh quên tôi thích uống gì rồi à?”
“Tại sao tôi phải nhớ?”
“Và như tôi vừa nói, thị hiếu của mọi người sẽ thay đổi.”
Phó Khả hạ mi mắt: “Đúng vậy, có chút nhớ nhầm.” Cô lại nhấn mạnh: “ Cũng không phải sáu ngày không gặp.”
Vũ Chấn nhẹ nhàng “Ừm”, nhưng dù trả lời như vậy nhưng anh lại cư xử rất thành thật, rót cho cô một ly nước sôi.
Phó Khả từ nhỏ đã không thích uống đồ uống có ga, cô chưa bao giờ đụng đến các loại đồ uống như Coke, Sprite, Fanta, cô chỉ uống nước đun sôi và nước lọc
Ly nước Vũ Chấn rót cho cô vừa mới đun sôi, khi đặt lên bàn vẫn còn bốc khói.
Phó Khả không khát, cô suy nghĩ một chút, chủ động hỏi: “Anh Vũ, anh về nước khi nào vậy?”
“Có nhất thiết phải gọi tôi là ‘anh Vũ’ không?” Vũ Chấn vừa cúi người xuống, mở hộp dâu tây ra, liếc nhìn cô.
“Vậy gọi là gì?”
“Vũ Chấn?”
“Hay là anh A Chấn.”
Vũ Chấn dừng lại một chút, ngước mắt lên nhìn Phó Khả: “Tùy cô.”
Phó Khả đã ở trong xã hội lâu như vậy và đã tiếp xúc với rất nhiều người. Cô ấy không chỉ rất giỏi quan sát biểu hiện của người khác mà còn có thể nói chung là biết đối phương đang nghĩ gì.
Nhưng không biết là do “tay nghề” của cô ấy đã giảm sút, hay là do kỹ năng diễn xuất của Vũ Chấn đã đạt đến đẳng cấp ông hoàng điện ảnh nên Phó Khả đoán không ra.
Nhưng Vũ Chấn khác với Phó Khả, nhiều năm qua, điều anh ghét nhất chính là uống nước thường.
Cho nên Phó Khả biết ly nước bốc khói trên bàn đều là chuẩn bị sẵn cho cô.
Trong lòng Phó Khả có chút mơ hồ, câu trả lời gần đây của anh khiến cô nhớ lại: “Quốc gia mà tôi đã trở về hai năm trước.”
Đó là bốn năm ở Pháp.
Phó Khả lại hỏi, giống như hai người bạn cũ đang tán gẫu: “Sau khi trở về có phải làm việc ở công ty Trình Phạn không?”
“Ừ.” Vũ Chấn gần đây đã mang dâu tây vào bồn rửa để rửa, nhưng tiếng nước chảy không thể che đậy cuộc trò chuyện của họ.
Phó Khả mím môi, muốn hỏi thêm điều gì, nhưng suy nghĩ một lúc lại không hỏi nữa.
Nếu một số câu hỏi không được hỏi kịp thời, sau một thời gian, bạn sẽ không muốn biết câu trả lời nữa.
Ví dụ như tại sao Vũ Chấn không còn ở đó khi cô tỉnh dậy.
Phó Khả vốn tưởng rằng cô không quan tâm đến chuyện này nữa, nhưng bây giờ gần đây cô và anh lại ở chung một phòng, hơi thở của cô khó tránh khỏi bị ngạt.
Cô ấy muốn rời đi.
Thế là cô đứng dậy nhưng vì có chút lo lắng và hoảng sợ nên đầu gối của cô vô tình va vào bàn cà phê.
Nước trong cốc rung chuyển và tràn ra ngoài, thậm chí một ít còn bắn tung tóe vào mu bàn tay của Phó Khả.
Nghe thấy tiếng động sau, Vũ Chấn quay đầu lại, cau mày: “Chuyện gì vậy? Cô bị bỏng à?”
Phó Khả cúi đầu dùng khăn giấy lau bàn cà phê, co bàn tay phải giấu đi.