Phá Lệ Hôn Ước: Nữ Nhi Lâm Gia Không Phải Củ Cải

Bắt tại trận



Chương 10: Bắt tại trận

Lâm Uyển lại vô cùng hưng phấn.

“Muội xem xiêm y kìa, là phi sắc áo bào, tuyệt, chúng ta gặp may rồi, là xiêm ý của võ tướng tam phẩm, người trong nước là Vệ Sóc!”

Lâm Uyển trừng to mắt.

Vệ Sóc ở trong nước, vai rộng eo nhỏ, da thịt trắng mịn như ngọc, bụng lại có tám khối cơ bụng hình dạng rõ ràng. Cả người, quả thực là hóa thân của sức mạnh và sắc đẹp.

Ta cũng không kìm lòng được trợn tròn mắt.

“Phi lễ chớ nhìn, chúng ta không thể nhìn.”

“Dựa vào cái gì không thể xem, Ngưu Lang nhìn lén Thất Tiên Nữ tắm rửa, còn trộm đi xiêm y của nàng, chúng ta chỉ xem một chút, cũng không trộm xiêm y.”

“Không giống, hắn là nam tử, tiểu thư khuê các của chúng ta…”

“Nam nhân nhìn lén nữ tử tắm rửa thì người trong thiên hạ ca tụng là lương duyên trời ban, nữ tử nhìn lén nam nhân tắm rửa thì sao?”

Lâm Uyển đúng lý hợp tình, thanh âm lớn một chút, Vệ Sóc liền quay đầu nhìn sang bên này.

“Ai ở đó!”

“Không xong rồi, chạy mau!”

Lâm Uyển đè thấp vành nón trên trán, lôi kéo tay của ta, quay đầu bỏ chạy. Cả hai chúng ta chạy như bay, cỏ trượt qua giày tạo ra những âm thanh xào xạc.

Sau khi chạy một hồi, thấy phía sau cũng không có người đuổi theo, ta buông tay Lâm Uyển ra, không để ý hình tượng ngồi phịch dưới đất. Hai người nhìn nhau, đồng loạt cười ha ha.

Lâm Uyển thoải mái nằm xuống bãi cỏ.

“Ha ha ha, thật kích thích!”

Ta cũng học bộ dáng của nàng ấy nằm trên bãi cỏ, một tay gối lên gáy.

Trời cao mây thấp, thế giới rộng lớn.

Ta bỗng nhiên cảm giác cuộc sống như vậy cũng không tệ.

Một giây sau, một bóng đen che khuất tầm mắt của ta.

Theo sau là một thanh trường kiếm gác trên cổ, Vệ Sóc lạnh lùng đánh giá ta.

Lâm Uyển từ chỗ nằm nhảy dựng lên, đang muốn nhào tới, đợi khi thấy rõ mặt Vệ Sóc, trong nháy mắt sợ tới quỳ xuống.

“Chỉ huy sứ đại nhân…”

“Ta, là ta nhìn lén ngươi tắm rửa, cùng muội muội ta không quan hệ, ngươi thả muội muội ta ra, muốn gi.ết muốn r.ó.c thị.t tùy ngươi!”

Nghe rõ lời Lâm Uyển nói, Vệ Sóc sửng sốt.

“ Nữ nhân? Là các ngươi?”

Sắc mặt Vệ Sóc trong nháy mắt tái mét.

“Lâm Nghiệp Thành dạy bảo nữ nhi thật tốt!”

Lâm Uyển đang muốn nói chuyện, ta vội dùng sức véo mu bàn tay nàng một cái. Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt ta đã chứa đầy nước mắt.

“Ngài g.iế.t ta đi, dù sao ta vốn chính là muốn ch.ết.”

“Bùi Thiệu hủy danh tiết của ta, ta ở đây sống không nổi nữa. Hôm nay đến quân doanh, cũng là muốn vụng trộm cùng phụ thân cáo biệt, cũng không phải cố ý muốn nhìn lén ngài.”

Giọng nói của ta trầm thấp, ánh mắt trống rỗng, một bộ dạng không thiết sống.

“Đích mẫu ta đã an bài xong xe ngựa, qua mấy canh giờ nữa sẽ đưa ta đến nhà ngoại ở Thanh Châu, để cho ta ở trong nhà thờ cầu phúc.”

Vệ Sóc sửng sốt, thu kiếm trong tay.

“Vô lý! Bùi Thiệu nói mấy câu, ngươi liền muốn xuất gia làm ni cô?”

Ta cười khổ một tiếng, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

“Thế đạo nghiêm khắc với nữ tử, từ trước đến nay đều như thế, Vệ đại nhân thật không hiểu sao?”

Vệ Sóc nhíu mày.

“Ta thấy tỷ muội bên cạnh ngươi rất hào sảng, chắc không phải người cứng nhắc như vậy.”

“Đại nhân, ta là thứ nữ.”

Ta làm bộ muốn nói lại thôi, chán nản nhắm mắt lại.

“Thôi, thiên chi kiêu tử như ngài, kim tôn ngọc quý, làm sao hiểu được. Ngài giết ta đi, chỉ cầu đại nhân đừng vì chuyện này mà giận chó đánh mèo đến phụ thân ta.”

“Hoang đường.”

Vệ Sóc hừ lạnh một tiếng, tiếng bước chân đi xa, lúc ta mở mắt, hắn đã rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.