Mặc Hương là gã sai vặt Bùi Thiệu mang đến, vừa rồi thấy tình thế không ổn, đã sớm nhân lúc hỗn loạn chuồn mất.
Nghe hạ nhân bên cạnh giải thích xong, phụ thân nhất thời nóng nảy.
“Các ngươi làm việc như vậy sao? Ngay cả một người cũng không trông được!”
Mọi người đều xấu hổ cúi đầu.
“Xin lỗi, lão gia, vừa rồi bọn ta chăm chú xem náo nhiệt quá.”
“Đúng, ta nhớ rồi, vừa nãy có người chui ra khỏi nách ta.”
Ngoài cửa lại có vài tiếng nói truyền đến, ta quay đầu nhìn
Chấn động!
Chỉ thấy bên ngoài chật ních ma ma, nha hoàn, sai vặt, có một nha hoàn hơi lùn, còn cưỡi trên vai một nha hoàn khác, vươn cổ nhìn vào bên trong.
Đây là hạ nhân sao?
Đây sợ là đoàn xiếc, trong phủ này sao có thể loạn thành như vậy!
Ta còn đang khiếp sợ, phụ thân đã phản ứng trước, kêu gào thảm thiết tại chỗ.
“Ngươi bội tình bạc nghĩa, trở mặt không nhận người, ta muốn đi huyện nha kiện ngươi huỷ hôn!”
“Đúng đúng đúng, chúng ta đi kiện hắn trước, phụ thân vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo!”
“Thanh nhi muội còn ngây ra đó làm gì, đi mau, chúng ta phải chạy tới huyện nha trước tên sai vặt kia!”
Lâm Uyển nói xong, lại kéo tay ta chạy như bay về phía trước, ta không hề nói điêu, nàng thật sự kéo ta bay theo đúng nghĩa đen.
Thật vất vả chạy đến cửa chính, ta cảm giác trước mắt có một nghìn ngôi sao bay vòng vòng.
Ta đang một tay vịn cửa, một tay vuốt ngực
cho nhuận khí, bỗng nhiên ta có cảm giác bị ôm lấy, vèo cái, toàn thân ta bay lên không trung.
Ta sợ bay cả cái nết ra ngoài, không nhịn được nữa mà hét lớn.
Mấy chục năm tu thân dưỡng tính, thất bại trong gang tấc.
“Thanh nhi bám chặt lấy ta.”
Lâm Uyển xách đai lưng của ta ném ta lên lưng ngựa, sau đó kéo dây cương.
“Đi!”
Ngựa lao đi như mũi tên rời cung, thân thể ta ngã ngửa ra sau làm ta sợ tới mức chỉ biết bám víu vào nàng.
Cảnh vật hai bên cứ phần phật lướt qua, gió mạnh quét qua mặt, trong đầu ta rối tinh rối mù.
Không phải, không phải, đây là chuyện gì vậy? Lâm gia sao phải làm như vậy? Hôn sự đang yên đang lành, nói cự tuyệt liền cự tuyệt, không chỉ cự tuyệt, còn đánh người, đem mối hôn này quậy đến mức không thể nhìn mặt nhau.
Bùi Thiệu rất nhanh sẽ vào kinh nhậm chức, đến lúc đó ở Hàn Lâm viện tùy tiện nói vài câu, khóc lóc kể khổ, đời này cha Lâm đừng nghĩ tới chuyện thăng quan tiến chức.
Bọn họ rốt cuộc có ý đồ gì?
Chẳng lẽ Lâm Uyển thật ra đã có một mối hôn sự tốt hơn, trở mặt với Bùi Thiệu, là muốn phá hỏng con đường của ta?
Nhưng chỉ bằng dòng dõi Lâm gia, còn có mối hôn sự nào tốt hơn Bùi Thiệu sao?
Ta mười ba tuổi tiến cung, cung đấu mười bảy năm một đường leo tới quý phi, cũng tự xưng là một người thông minh.
Nhưng Lâm gia này, ta thật sự không hiểu.