Phá Lệ Hôn Ước: Nữ Nhi Lâm Gia Không Phải Củ Cải

Lời đồn



Chương 7: Lời đồn

Vệ Sóc dăm ba câu hỏi rõ ràng tình huống, lạnh mặt nhìn về phía Bùi Thiệu.

“Ngươi muốn từ hôn với Lâm gia?”

Bùi Thiệu lắc đầu cười khổ.

“Chỉ huy sứ đại nhân, chưa nói tới từ hôn, ta chỉ muốn cưới Lâm Uyển, nhưng hôm nay nháo thành như vậy, hôn sự này ta tuyệt đối không dám nhận. Mặc kệ Lâm Thanh hay Lâm Uyển, ta cũng không muốn có bất cứ liên quan gì với Lâm gia.”

Lâm Uyển ở bên cạnh giậm chân.

“Ta khinh! Tới phiên ngươi từ hôn? Muốn cũng là Lâm gia ta làm, Lâm gia ta còn chướng mắt tên bạch nhãn lang như ngươi!”

“Ừ, đem hôn thư đến cho ta xem.“

Hai nhà chúng ta đưa hôn thư lên, Vệ Sóc nghiêm trang ngồi trên ghế, hai tay cầm hôn thư nhìn lướt qua, thuận tay xé thành mảnh nhỏ.

Hắn tiện tay giơ lên, mảnh giấy màu đỏ tung bay rơi đầy trên mặt đất.

“Hôn sự này coi như chấm dứt.”

Vệ Sóc vỗ vỗ tay, đứng dậy muốn rời đi.

Bùi Thiệu nóng nảy. “Vệ đại nhân, ngài xem bọn họ đánh ta, việc này…”

Vệ Sóc dừng bước, từ trên cao nhìn xuống Bùi Thiệu, mặt mày như đao.

“Ngươi chưa nhận chức ở Hàn Lâm Viện, bây giờ cũng chỉ là một thư sinh, đánh thì đánh, ngươi có ý kiến?”

Bùi Thiệu nhất thời cứng họng, bị khí thế của hắn đe doạ, ấp úng nói không ra lời.

Vệ Sóc lại quay đầu nhìn về phía ta, cố gắng kiên nhẫn. “Ngươi có ý kiến không?”

Ta quỳ gối hành lễ, đang muốn nói chuyện, phụ thân bỗng nhiên kéo ta lại.

“Không, không có ý kiến.”

“Ừm.”

Vệ Sóc nhàn nhạt đáp lại một tiếng, rồi mang theo một đám tướng sĩ, tới nhanh đi cũng nhanh.

Chờ bọn họ vừa rời đi, Bùi Thiệu tựa như được giải phóng, thời thở phào nhẹ nhõm. Hắn ho một tiếng.

“Chuyện hôm nay, ta và Lâm gia các ngươi chưa xong đâu.”

Lâm Uyển làm bộ vung tay lên, Bùi Thiệu lập tức sợ đến che đầu, thấp người, nhanh chóng từ cửa sau huyện nha chạy ra ngoài.

Lâm Uyển dương dương đắc ý. “Vệ đại nhân vẫn che chở cho chúng ta.”

Ta lại cười không nổi.

“Phụ thân, vừa rồi vì sao người ngăn cản ta nói chuyện? Chuyện Bùi Thiệu làm nhục thanh danh ta, cứ như vậy bỏ qua?”

Phụ thân khoát tay, một bộ dạng lòng còn sợ hãi.

“Thanh nhi, con không hiểu Vệ Sóc, hắn là Diêm Vương mặt lạnh, thủ đoạn cứng rắn máu lạnh. Hai người nếu nói ra lí do từ hôn, lấy tính tình của hắn, tám chín phần sẽ kêu Bùi Thiệu chỉ ra gian phu, sau đó phái binh lính đi lục soát viện tử của con. Nói không chừng, còn muốn còng hai người lại mà dụng hình.”

“Việc này cứ như vậy đi, Bùi Thiệu không có chứng cứ thực tế, những lời đồn nhảm kia không quan trọng, sau này cha sẽ tìm cho con một hôn sự tốt.”

Ta ở trong lòng âm thầm cười lạnh.

Không quan trọng?

Từ trước đến nay hủy hoại một nữ nhân cách dễ dàng nhất chính là huỷ hoại trinh tiết. Lời đồn từ miệng mà ra, vô cùng dễ dàng, g.iế.t người không thấy máu.

Lời đồn chỉ cần truyền ra, mặc kệ sau đó làm sáng tỏ hay giải thích như thế nào, sẽ luôn có người lựa chọn tin tưởng. Lại một truyền mười, mười truyền trăm, thanh danh của ta xem như hoàn toàn xong rồi.

Chỉ là một chuyện đơn giản, lại nhất định muốn nháo lên công đường, cuối cùng tất cả mọi người đều không sao cả, xui xẻo chỉ có ta, đây chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao?

Cha con Lâm gia, rốt cuộc là bề ngoài thô kệch như vậy, hay là trong thô có sắc, coi đây là cơ hội, muốn chặt đứt tiền đồ ngày sau của ta?

Trong lòng ta nghi ngờ trùng trùng, dọc theo đường đi đều quan sát biểu tình của hai người.

Hai cha con một đường mắng Bùi Thiệu mắng về đến nhà, về nhà gặp mẹ cả, ba người tụ cùng một chỗ lại mắng to một trận.

Ta nghe mà đau đầu, đứng dậy trở về viện của mình nghỉ ngơi.

Hôm nay là năm Vĩnh Lập thứ mười lăm, cách lúc ta tạ thế vừa trong ba năm, không có Bùi Thiệu, ta hiện tại một thứ nữ nho nhỏ, phải thế nào mới có thể trở lại kinh thành, tìm hoàng hậu báo thù?

Ta một bụng suy tư đến ăn không ngon ngủ không yên, Lâm Uyển thấy sốt ruột, kéo ta ra ngoài giải sầu. Hai chúng ta đi tới đường Thanh Bình náo nhiệt nhất huyện Thông, người qua đường hai bên thấy, nhao nhao chỉ trỏ ta, xì xào bàn tán.

“Đây chính là Lâm Nhị tiểu thư. Nghe nói là cắm sừng Thám Hoa Lang? Thật không biết xấu hổ.”

Trong lòng ta rùng mình, xoay người nhìn sắc mặt Lâm Uyển.

Hôm nay chuyện của ta đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nàng dẫn ta ra cửa, là cố ý muốn nhìn ta bị mọi người chỉ trích, không còn mặt mũi?

Lâm Uyển cắn răng, trực tiếp xông lên, giữ chặt ống tay áo phụ nhân kia:

“Lâm gia ta mấy ngày trước đánh mất cái vòng tay phỉ thúy, có phải ngươi trộm hay không?”

Lâm Uyển nói thẳng làm vị phụ nhân kia hoảng sợ.

“Sao lại là ta, ta trộm vòng tay nhà cô làm gì, cô tìm nhầm người rồi!”

Lâm Uyển cười lạnh: “Tại sao không phải ngươi, bằng không muội muội ta có gian phu, ngươi làm sao biết, ngươi trốn dưới gầm giường nghe được à?”

“Đi, theo ta lên huyện nha, để bộ khoái đi lục soát nhà ngươi!”

Phụ nhân giãy dụa. ”Ta chưa từng đến nhà cô, ta không lấy, oan uổng quá… ta nghe người khác nói, không liên quan đến ta…”

Lâm Uyển sức mạnh như trâu, gắt gao kìm chặt tay phụ nhân, người qua đường đều chen chúc ở bên cạnh xem náo nhiệt, phụ nhân vừa thẹn vừa sợ, gấp đến độ khóc lên:

“Ngươi buông tay, ta nói lung tung, là ta nói lung tung!”

Lâm Uyển cười lạnh: “Ta ngay cả Thám Hoa cũng dám đánh, huống chi là ngươi. Bùi Thiệu làm nhục thanh danh Lâm gia ta, bị chúng ta đánh mất nửa cái mạng, không dám kêu lấy một câu, không phải chột dạ thì là cái gì?”

“Còn các ngươi, những người ở đây, lần sau còn dám nói lăng lung tung, ta nhất định sẽ đến nha môn nói rõ ràng!”

Lâm Uyển buông tay ra, phụ nhân kia lập tức lấy tay che mặt, quay đầu chạy.

Tiếp theo, cả ngày này, Lâm Uyển đều ở trên đường cái nổi điên. Ai dám nói ta, nàng liền xông lên chất vấn, kéo người ta nói muốn đưa đến nha môn.

Nhìn ta ngây ngốc, còn thỉnh thoảng vỗ vai ta cổ vũ.
“Chúng ta không sai, sợ bọn họ nói cái chó gì!”

Náo loạn như thế mấy ngày, trong thành lời đồn nhảm quả nhiên ít đi hơn phân nửa.

Không thể không nói, phương pháp của nàng là có hiệu quả, người muốn mặt, cây muốn da, nữ tử trên đời này, ta còn chưa thấy qua người giống như nàng, có thể bất chấp tất cả.

Nhưng ta càng hoang mang. Nàng một đích nữ, vì bảo vệ ta, ở trên đường cái giống như một phát điên, một chút thể diện cũng không để ý, là vì sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.