Sự Cám Dỗ Của Chú

Chương 2



Chương 2:

Trên đường về, Kỳ Vân Chương im lặng lái xe.

Tôi ngồi ở ghế phụ, nhắn tin kể cho bạn thân về cảnh tượng vừa rồi. Nhìn thấy bạn thân tràn đầy căm phẫn mà mắng thầy giáo, tôi không khỏi cong môi cười.

Cảnh này đúng lúc bị Kỳ Vân Chương chú ý tới.

Anh dùng một tay giữ vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

“Cháu vẫn còn cười được à?”

Tôi kiềm chế biểu cảm: “Không có, nhìn thấy tin nhắn bạn gửi tới thôi.”

“Bạn nam hay nữ?”

Không khí phút chốc yên tĩnh, chỉ có tiếng đầu ngón tay Kỳ Vân Chương gõ lên vô lăng.

Tôi quay đầu nhìn Kỳ Vân Chương: “Chú nhỏ, hôm nay cảm ơn chú.”

“Nhưng cháu nghĩ cháu nên có chuyện riêng tư của mình.”

Người đàn ông bên cạnh khẽ xùy một tiếng, không tiếp lời nữa.

Chỉ là tốc độ xe lại tăng lên.

Tôi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nghi ngờ.

“Đây không phải là đường đến nhà cháu.”

“Bố mẹ cháu chiều hôm nay đã đi New Zealand công tác rồi, trước khi đi đã gọi điện thoại, bảo chú đón cháu đến nhà chú ở tạm một thời gian.”

Tôi mím môi rồi mở miệng: “Không sao đâu, chú nhỏ, cháu ở một mình cũng được.”

Vừa dứt lời thì xe thắng gấp dừng lại. Tôi không khỏi nhào về phía trước, lại dựa ra sau lại.

“Sở Nguyệt, đừng bướng bỉnh.”

Kỳ Vân Chương cúi người qua giữ lấy vai tôi, cười nhạt nhìn tôi, giọng điệu ẩn chứa cảm giác hung bạo.

“Một là bây giờ cháu tự đi vào, hai là chú khiêng cháu vào.”

Tâm trạng đã tích tụ cả ngày hôm nay cuối cùng cũng tìm được kẽ hở, bùng nổ. Tôi cố ý chống đối mà đẩy tay anh ra, tủi thân đến mức mũi ê ẩm.

“Cháu muốn về nhà mình. Chú thả cháu ra, Kỳ Vân Chương, cháu ghét chú.”

Kỳ Vân Chương khựng lại rồi thả lỏng tay.

“Khóc cái gì?”

Tôi không muốn để ý đến anh, tự mình vùi người trên ghế thút thít. Khóe mắt nhìn thấy Kỳ Vân Chương xuống xe đi vòng qua đi đến chỗ ghế phụ, mở cửa. Anh không nói một lời mà ôm ngang tôi lên, đá chân đóng cửa xe lại.

Vành mắt của tôi vẫn còn thấm nước mắt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh.

Kỳ Vân Chương mím chặt môi đối diện với tôi. Mấy giây sau, bàn tay đặt chỗ bả vai tôi siết lại. Giọng nói thỏa hiệp của người đàn ông truyền đến.

“Chú xin lỗi.”

Trên đường quay về, anh nói cho tôi biết, hôm nay anh có chút tức giận, trong lòng còn sợ hãi. Nếu như hôm nay anh không tới kịp, thầy giáo đó có lẽ sẽ không chỉ đơn giản là hôn thôi đâu. Anh nhất thời không kiềm chế được tính tình.

Kỳ Vân Chương một lần nữa xin lỗi tôi.

Từ khi nhớ được đến nay, tôi chưa từng thấy anh cúi đầu nhận lỗi với ai. Anh hình như thật sự rất dung túng tôi.

Tôi mừng rỡ, đồng thời lại không khỏi buồn bã.

Kỳ Vân Chương tốt với tôi như vậy, có lẽ chỉ xem tôi là cháu gái thôi.
Tôi nghĩ như vậy, hết lần này đến lần khác dập tắt đốm lửa nhỏ bùng lên.
Nhưng Kỳ Vân Chương lại lần nữa hành động khác thường, khiến tôi bắt đầu không thể không nhìn thẳng vào vấn đề.
Có thể Kỳ Vân Chương, cũng có chút thích tôi…
Có lẽ không chỉ một chút thôi đâu.

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.