Chương 8:
Tôi có chút tức giận, lại gọi điện cho Kỳ Vân Chương.
Tắt máy.
Gọi tiếp nhưng vẫn tắt máy.
Cơn bực bội cứ như vậy mà xông tới, tôi thở hổn hển ném điện thoại đi, ôm đầu gối co mình lại trên ghế sô pha.
Bầu không khí yên tĩnh có chút ngột ngạt, tôi chớp mắt, nước mắt rơi tí tách.
Không phải vì tôi nghi ngờ Kỳ Vân Chương thật sự có gì đó với nữ minh tinh kia. Tôi chỉ đơn thuần là bất bình thay anh, tủi thân thay anh thôi.
Chắc chắn là anh bị fan của nữ minh tinh mắng thảm rồi.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra căn nhà này hình như có chút vắng vẻ. Hoặc có lẽ là, bởi vì tôi nhớ Kỳ Vân Chương.
Người hoặc vật mình đang nhớ đến đúng lúc xuất hiện trước mặt cũng được xem như là may mắn.
Lần này, tôi là người được nữ thần may mắn chú ý đến.
Cửa ở sảnh vang tiếng lạch cạch.
Tôi sững sờ nhìn qua.
Trên cánh tay Kỳ Vân Chương vắt chiếc áo âu phục, nút áo ở cổ áo sơ mi cũng không được cài lại. Cả người có vẻ hơi long đong mệt mỏi.
Sau khi anh thay giày xong thì đi đến ngồi bên cạnh tôi. Ôm tôi ngồi trên đùi anh một cách tự nhiên.
“Khóc à?” Đưa tay lau khóe mắt tôi.
Tôi vùi đầu vào cổ anh, rầu rĩ vâng một tiếng.
Kỳ Vân Chương xoa gáy tôi, cười nói: “Vì scandal đó à?”
Giọng điệu nhẹ như mây gió, dường như không thèm để ý chút nào.
Tôi vẫn im lặng ở trong lòng anh lắc đầu, lại ôm anh.
“Chỉ là nhớ anh thôi. Em biết scandal đó là giả.”
Tôi thích Kỳ Vân Chương, một trong các nhân tố chính là nhân phẩm của anh. Sự phong lưu của anh chỉ thể hiện ở vẻ bề ngoài thôi, trên thực tế anh chưa bao giờ làm xằng làm bậy.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười ngắn ngủi. Kỳ Vân Chương nhéo ấn đường, cười đùa: “Vậy anh sốt ruột quay về không phải là uổng công rồi sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn. Trong vẻ mặt của người đàn ông lộ ra chút mệt mỏi. Thế nên tôi mới biết, sau khi scandal đó lan truyền ra thì đúng lúc anh vừa bàn hạng mục xong. Anh sợ tôi hiểu lầm nên lập tức xử lý chuyện này, lại không ngừng không nghỉ ngồi máy bay quay về gặp tôi.
Căn bản không nghỉ ngơi.
Ban nãy tắt máy cũng vì đang ở trên máy bay.
“Tối hôm đó anh cho bạn mượn chiếc xe đó, paparazzi không chụp rõ mặt, kiểm tra biển số xe phát hiện ra là xe của anh nên trực tiếp kết luận luôn.”
Tôi đến gần hôn vào dưới mắt hiện quầng thâm của anh.
“Có phải mệt lắm không?”
Kỳ Vân Chương đặt tay lên eo tôi, ừm một tiếng bằng giọng mũi.
“Vậy anh nhanh đi ngủ một lúc đi.” Tôi thúc giục anh.
Vừa muốn xuống khỏi đùi anh thì lại bị anh đè lại.
“Nào, để anh hôn trước đã.”
Anh nói chuyện thẳng thắn quá đó…
Tôi đè nến nhiệt độ đang lên cao trên khuôn mặt, đến gần hôn anh một cái.
Thấy anh lạnh nhạt nhìn tôi, không động đậy chút nào. Tôi nhanh chóng chớp mắt, nâng mặt anh lên, hôn anh theo dáng vẻ mà anh đã từng hôn tôi. Chậm rãi cạy mở hàm răng, cho đến thâm nhập.
Động tác không lưu loát của tôi khiến Kỳ Vân Chương nhíu mày lại. Anh đè tôi sát vào người anh.
Trong lúc thân mật, anh nhanh chóng đảo khách thành chủ. Hơi thở nóng rực tung bay, ăn mòn lý trí từng chút một.
Kỳ Vân Chương giữ nguyên hành động mà ôm tôi lên, vừa hôn vừa đi về phía phòng ngủ.
Mà khi lưng tôi chống lên cửa, Kỳ Vân Chương dùng một tay mở cửa, lập tức dừng lại.
Sau đó lại lùi ra một chút.
“Sao vậy?” Tôi bị hôn đến mức mê ly, vô thức hỏi.
Trong mắt Kỳ Vân Chương ẩn chứa bão táp, không nói một lời mà lại hôn lần nữa. Lần này hơi nặng, anh ôm tôi chống lên cửa mà hôn.
Lực hôn giống như muốn cắn nát tôi vậy.
Nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Kỳ Vân Chương khẽ cắn môi tôi một cái rồi mới lùi lại. Khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã được anh để xuống đất.
Kỳ Vân Chương không hề nhìn tôi, đi thẳng vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.
Thậm chí còn bấm khóa.
Tôi đứng tại chỗ, trong đầu không đúng lúc mà vang lên lời nói của Hà Dự trước đó.
“Nhưng vấn đề cá nhân của anh ta lại không thể không giải quyết.”
Cậu ta cho rằng Kỳ Vân Chương sẽ tìm người khác.
Nhưng thật ra, cách giải quyết vấn đề của Kỳ Vân Chương chính là tự mình giải quyết.
Tip: You can use left, right, A and D
keyboard keys to browse between chapters.