Tầng Hầm

Chương 2



Chương 2:

Trong phòng khách nhỏ, có vài người đàn ông không mặc gì, họ ngồi trên ghế, một số người còn lại thì đứng cạnh cửa.

Ánh mắt của đám đàn ông này nhìn thẳng vào tôi, chứa đầy sự thèm khát! Tôi không kiềm chế được sự sợ hãi mà hét toáng lên.

“A!”

Những con mắt của những tên đàn ông kia ngay lập tức thay đổi.

Tôi có chút nghi ngờ về bản thân mình, chưa bao giờ tôi lại phản ứng nhanh đến thế, tôi véo vào lòng bàn tay mình, ngẩng đầu lên và hắt nhẹ hơi, cố giữ bình tĩnh.

Đám đàn ông đó thu hồi lại sự đáng sợ vừa rồi, trở lại như bình thường.

Đôi mắt hắn nhìn lướt qua khuôn mặt tôi rồi nhìn thẳng vào ngực tôi. Lúc này tôi mới nhận ra mình chỉ đang cuốn một chiếc khắn tăm trên người. Cơ thể tôi hiện lên mờ ảo, khơi gợi dây thần kinh của những con sói đói khát này.

Tôi chỉ có thể cắn răng chạy về phía cổng… và không quay trở lại.

Nhưng đâu dễ dàng như vậy, tôi bước được hai bước thì cả nhóm người đã đứng lên, không nói không rằng chặn cửa lại.

Bước chân của họ đầy sự hỗn loạn nhưng lại không phát ra bất kì một âm thanh nào khi bước trên tấm thảm dày.

Nhìn vào khuôn mặt đáng sợ của họ, tôi phần nào có thể đoán được một khi họ biết được tôi đã có thể nhìn thấy, chắc chắn sẽ chiếm đoạt lấy thân thể tôi một cách tàn bạo.

Có thể là chết! Họ thậm chí sẽ như những con giòi, chiếm lấy cơ thể trước khi nó chết đi.

Ở khoảng cách này, dường như tôi có thể chạm vào cơ thể của hai người đàn ông. Tôi quay người, vội vàng chạy vào bếp. Bức tường trong bếp vừa đủ để trốn tránh khỏi họ một thời gian ngắn, cũng có thời gian cho tôi nghĩ cách thoát.

Nhìn trong đám đàn ông kia, tôi không thấy bạn thân của tôi.

Trong lúc nghĩ cách, tôi vô tình thấy chiếc túi xách mua sắm trên quầy. Đó là một chiếc túi của hãng Watsons và đó là món quà bạn tôi mua cho tôi, nó có mùi nước hoa.

Đó lại là mùi hương hoa nhài. Trùng hợp thay, ngày mua sắm cũng là ngày tôi xảy ra tai nạn!

Ngày hôm đó là sinh nhật của tôi. Bạn trai tôi muốn chở tôi đi chơi vào sáng sớm, bạn thân của tôi cũng xin đi cùng mặc dù trước đây, cô ấy không thích người yêu tôi.

Lúc đi xuống lầu, tôi có hỏi cô ấy vì sao không nói xấu về bạn trai tôi. Cô ấy lạnh lùng đáp:

“Hôm nay mình sẽ cho cậu nhìn thấy bộ mặt thật của hắn.”

Người yêu của tôi dự định đưa tôi đến công viên chơi. Nhưng điều tồi tệ đã xảy ra, tai nạn giao thông đã cướp đi thị lực của tôi.

Khi tôi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, tôi đã bị mù, bạn trai tôi không may mắn như tôi, anh ấy không qua khỏi cơn nguy kịch, mất ngay lúc ấy.

Kể từ ngày xuất viện, bạn thân tôi đã tự nguyện chăm sóc tôi. Cô ấy nói cho tôi biết rằng tôi có thể sớm nhìn thấy ánh sáng và không cần nói chuyện này cho bố mẹ để họ khỏi lo lắng.

Cô ấy còn tinh tế mua nước hoa hương hoa nhài để tôi có thể nhận ra cô ấy đang ở gần.

Căn phòng của những tên đàn ông kia lại nồng nàn hương hoa nhài. Không còn gì để nghi ngờ, kẻ hại tôi chính là người bạn thân nhất. Rất có thể, bạn trai tôi chết là do cô ấy hãm hại.

Chúng tôi là bạn thân nhiều năm như vậy mà cô ấy lại sẵn sàng ra tay tàn nhẫn hủy hoại cuộc đời của tôi.

Nợ máu phải trả máu! Tôi nhất định sẽ trả thù.

Chẳng mấy chốc, một kế hoạch trốn thoát đã nảy lên trong đầu. Nhưng trước tiên, tôi phải tìm thứ để tự vệ, nếu không thể thoát, ít ra tôi có thể chết một cách tôn nghiêm.

Nhưng tôi chẳng thể tìm được bất kì một con dao nào, có lẽ ai đó đã dọn dẹp nhà bếp. Chợt tôi nhớ ra trong tủ có một con dao găm mới mua trước khi xảy ra tai nạn. Tôi đã để nó trong tủ ở cuối bếp.

“Cốc nước ở đâu rồi?”

Tôi giả vờ làm đổ cốc nước xuống sàn, người đàn ông đứng cạnh cửa bếp không phát hiện điều bất thường.

Hắn ra hiệu với những người khác với vẻ mặt thèm khát, không cần phải nghĩ, tôi cũng có thể hiểu được chúng muốn làm gì tôi.

Nhân cơ hội này, tôi cẩn thận mở tủ, thò tay vào để lấy con dao găm. Sao tôi không thể lấy được nó? Có phải do tôi cất nó quá sâu không?

Chân tôi kiễng lên, tay cố với lấy con dao trong tủ, bất chợt giọng nói của người phụ nữ vang lên.

“Cậu đang tìm gì vậy? Để tớ tìm giúp cậu.”

Chương:

Giọng nói của bạn thân tôi vang lên cạnh tôi, cùng với mùi nước hoa hương hoa nhài quen thuộc.

Tôi thề, bạn thân tôi không có ở đây. Vậy người đứng cạnh tôi là ai? Tôi chẳng dám quay đầu lại nhìn, run run nói.

“Không có gì, tớ đang tìm gói cà phê”

“Gói cà phê của cậu không có ở dưới đó à?”

Giọng nói của cô ấy vang lên ngay sát tai tôi “Cậu đang tìm con dao đó phải không?”

Câu nói ấy như tia sét đánh qua tai tôi, tâm trí tôi bỗng chốc hoảng loạn. Không thể nào, sao cô ấy có thể biết được tôi giấu con dao trong đó? Khi tôi dọn dẹp phòng bếp, cô ấy không có ở đó.

Cái tủ này bừa bộn như vậy, làm sao bạn thân tôi biết được!

Đầu óc tôi rối tung cả lên nhưng vẫn phải nở nụ cười, tôi vừa giải thích vừa quay mặt đi hướng khác.

“Cậu lấy con dao găm đó của tớ? Cái đó là do Lý Xuân cất…”

Vừa quay đầu lại nhìn, tôi đứng bắt động tại chỗ, bởi vì kẻ đứng trước mắt tôi rất cao, tôi chỉ có thể nhìn thấy cổ của hắn.

Bạn thân tôi không thể cao đến thế!

Có cảm giác tim tôi bị bóp nghẹt lại, không thể thở được.

Trên cổ của người này có vết bớt rất quen mắt, tôi đã từng thấy ở đâu rồi.

Tôi cắn lưỡi mình để ngăn không cho bản thân phát ra tiếng hét, bởi người đang đứng trước mặt tôi là Lý Xuân – bạn trai của tôi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.