Thái Tử Gia Khiếm Thính

Chương 7



Chương 7:

 

Tôi quên mất đêm đó, hai chúng tôi đã trải qua như thế nào.

 

Tôi chỉ nhớ mình ôm Trần Kỳ Hạ quỳ dưới đất vừa hôn vừa dỗ dành: “Anh là tốt nhất, bọn họ khi dễ anh, em sẽ đánh họ!”

 

Nhưng nước mắt của Trần Kỳ Hạ sau khi được an ủi căn bản không ngừng được, người vốn vóc dáng lớn hơn tôi, lại vùi đầu vào trong lòng tôi: “Không phải, không phải, Du Tinh luôn mắng anh là chó.”

 

Tôi …

 

“Vậy anh chính là chú chó nhỏ tốt nhất.” Cuộc đối thoại không đầu không đuôi.

 

Nhưng ngày hôm sau tôi tỉnh lại ở vị trí không đúng lắm.

 

Tôi nhớ rõ ngày hôm qua tôi hẳn là ở trên sàn nhà, nhưng tôi tỉnh lại đúng là ở trên giường của Trần Kỳ Hạ, trong lòng hắn.

 

Chết tiệt!

 

Vốn muốn làm tình yêu thuần khiết! Cái này nói không rõ được.

 

Đến lúc đó hắn tỉnh lại còn tưởng rằng tôi…

 

Tôi vội vàng nhảy xuống giường, không thèm để ý xem Trần Kỳ Hạ phía sau đã tỉnh hay chưa.

 

Nhưng không ngờ, vừa bước ra khỏi cửa phòng, tôi liền nhìn thấy dưới lầu phòng khách cái thân ảnh quen thuộc kia.

 

“Em chạy cái gì?”

 

Phía sau, Trần Kỳ Hạ chỉ mặc quần chạy ra.

 

“Thời Tiện, lại gạt tôi?”

 

Một khắc đó, tôi nhìn thấy người đại diện trợn tròn mắt hỏi: “Tôi hỏi thì sao?”

 

“Tôi không hoa mắt chứ?”

 

Người đại diện ngồi đối diện chúng tôi, tư thế thẩm vấn. Quản gia ngồi ở phía sau, giống như nhân viên ghi chép lúc ghi lời khai.

 

Tôi và Trần Kỳ Hạ gần như đồng thanh: “Vấn đề của tôi!”

 

Người đại diện nhìn Trần Kỳ Hạ: “Là vấn đề gì?”

 

“Ngày hôm qua tên ngốc kia, lúc ở đồn cảnh sát lấy lời khai nói là vì thấy tôi mang Thời Tiện đi qua, cho nên mới… ” Trần Kỳ Hạ chột dạ nhìn người đại diện đang rất nghiêm túc, xin lỗi: “Xin lỗi. Ngày hôm qua tôi bị bệnh, cô ấy thấy quản gia không có ở đây, nên muốn chăm sóc tôi.”

 

Quản gia bổ sung: “Đúng! Ngày hôm qua tiểu thư còn hỏi tôi về tình trạng của thiếu gia.”

 

Người đại diện quay đầu nhìn tôi: “Còn cô, lại là vấn đề gì?”

 

“Tôi câu dẫn anh ấy.” Tôi thẳng thắn nói.

 

Trần Kỳ Hạ: “…”

 

Người đại diện: “…” Quản gia: “…”

 

“Cô.” Người đại diện hít một hơi sâu. “Vì sao?”

 

Thật ra trước khi dẫn tôi đi, cô ấy đã biết chuyện quá khứ của tôi, nhưng không ngờ người kia lại là Trần Kỳ Hạ.

 

Lần trước cô ấy thấy hắn mang tôi đi trong đêm tiệc và nhìn thấy máy trợ thính trên bàn, đã đoán được bảy tám phần.

 

Huống hồ, vòng luẩn quẩn này cũng không lớn như người ta tưởng.

 

Tôi nhìn Trần Kỳ Hạ không dám đối diện với tôi, rồi nhìn quản gia đứng một bên đang chờ xem tiếp chuyện.

 

Cuối cùng, tôi nhìn người đại diện nhíu mày trước mắt. Chột dạ, tôi khẽ nói lời tỏ tình đầu tiên trong đời: “Tôi nghĩ, tôi thích anh ấy.”

 

Người đại diện nghe thấy lại hít một hơi sâu.

 

“Bây giờ cô cắt đứt, vẫn còn có thể làm việc.” Người đại diện nhắc nhở: “Nhưng nếu cô không kiềm chế, cả đời này cô sẽ không có cơ hội nổi tiếng! Cô chắc chắn chưa?”

 

Tôi đã suy nghĩ thấu đáo rồi.

 

Tôi nói với người đại diện: “Bằng không tôi cũng rời khỏi giới đi, dù sao tôi cũng chưa ra mắt trên màn ảnh, đã nói chúng tôi chỉ là bạn bè…”

 

“Được rồi, chưa đến mức đó. Cô và hắn không giống nhau, chuyện này của cô không nghiêm trọng như vậy.” Cô ấy nhìn tôi, có chút không hài lòng nói: “Nhưng tôi sẽ chuyển cô cho người khác. Cô biết đấy, tôi không bao giờ quản lý nghệ sĩ có tình cảm cá nhân.”

 

“Được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.