Thế Thân Nghịch Thiên

Cầu hôn



Chương 7: Cầu hôn

Ngay khi sự nghiệp của tôi đang bùng nổ, một ngày nọ Lâm Duệ gọi điện cho tôi để rủ tôi đi du lịch.

Công ty của họ tổ chức các chuyến du lịch nghỉ dưỡng hàng năm và chúng tôi rất hợp nhau trong vài năm qua. Hắn luôn rủ tôi đi cùng.

Đây không phải là lần đầu tiên, tôi tin chắc

rằng anh hắn ở dưới nên tôi thu nhanh chóng dọn đồ đạc.

Thực ra bây giờ tôi cũng không ghét hắn nhiều lắm, dù sao thì hắn cũng là hũ vàng đầu tiên của tôi. Hắn không chỉ đưa tiền cho tôi mà còn đưa cả gia đình và bạn bè đến cho tôi. Hắn vừa là một kẻ cặn bã vừa như Bồ Tát tái thế. Khó tìm được người thay thế.

Vào ngày đầu tiên của mỗi dịp Tết Nguyên đán, trước tiên tôi sẽ đến thăm núi Phổ Đà để cúng bái, sau đó mới đến chùa thắp hương.

Một lý do lớn nữa khiến tôi có mối quan hệ tốt với hắn là vì tôi và hắn hiện tại không có vướng mắc tình cảm gì, chúng tôi chỉ là bạn làm ăn bình thường.

Rảnh thì nói chuyện phiếm, uống trà, trao đổi thông tin, xem gần đây đã đầu tư gì để kiếm tiền và cùng bàn luận vấn đề kinh tế thị trường.

Cuộc sống của các ông chủ chúng tôi nói chung là như vậy.

Vì vậy, tôi không yêu cầu cao với Lâm Duệ, chỉ cần hắn không yêu cầu tôi giặt quần áo, nấu ăn, hay mang thai hộ, tôi có thể chung sống hòa thuận với hắn.

Nhưng có những trường hợp không lường trước được.

Tôi lái xe đến khách sạn hắn đặt và thấy bãi cỏ phủ đầy hoa hồng.

Tác phẩm điêu khắc một bông hồng khổng lồ dài hơn 30 mét. Đó là một khung cảnh vô cùng thơ mộng

Lâm Duệ đứng bên dưới cầm một bó hoa hồng ngọc trai.

Sau đó, tất cả bạn bè của chúng tôi, mẹ Lâm, Lâm Tĩnh, và các nhân viên trong công ty, đều ăn mặc chỉnh tề để tham dự, ánh mắt nhìn tôi đầy mong đợi.

Các bạn ơi, tôi đã nghĩ mình sẽ đi biển và đi một đôi dép xỏ ngón chứ.

Lâm Duệ, người ăn mặc cẩn thận và có mái tóc được tạo kiểu hoàn hảo, cầm hoa tiến tới:

“ Tâm Nhu, trước đây anh không giỏi nói chuyện với con gái, cũng không biết gì về tình yêu. Em là cô gái đầu tiên sẵn sàng kiên nhẫn dạy dỗ và hướng dẫn anh. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có nhiều chuyện để nói với một cô gái như vậy.”

“Anh luôn rất hạnh phúc khi được ở bên em. Bây giờ anh muốn tiếp tục niềm hạnh phúc này, em có thể gả cho anh được không?”

Vừa nói, hắn vừa quỳ một chân xuống và lấy chiếc nhẫn kim cương ra.

Tôi bối rối.

Trong bầu không khí đó, mọi người đều reo hò và các ống kính chĩa vào tôi.

Nhưng điều duy nhất tôi biết là tôi không hề muốn kết hôn, và nếu có thì cũng không phải là Lâm Duệ.

Thế là tôi nắm lấy tay anh lắc mạnh:

“Cảm ơn, cảm ơn! Cảm ơn anh Lâm đã cho tôi vinh dự này! Trước đây chúng ta chỉ là bạn ngoài xã hội, bây giờ anh lại muốn trở thành bạn thân của tôi. Chuyện này đột ngột quá, tôi nói không được mạch lạc cho lắm, đầu óc còn đang quay cuồng đây. Việc này thật bất ngờ!Tôi chưa chuẩn bị cho bất ngờ này. Nào, chúng ta hãy ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện. Mọi người nên vào trong ăn đi.”

Lâm Duệ sắc mặt rõ ràng khó coi, những người khác có lẽ cũng hiểu rằng màn cầu hôn không được thành công cho lắm, nhưng dù sao tôi cũng để lại cho chút mặt mũi, nên họ vui vẻ đến nhà hàng khách sạn ăn uống.

Lâm Duệ cảm thấy hơi khó khăn khi đối mặt với tôi nên anh ấy giả vờ như vẫn là một chú rể nghiêm túc và bước tới để chiêu đãi quan khách.

Tống Minh đi tới, tựa hồ muốn mắng tôi.

Tôi là người đầu tiên lạnh lùng nói: “Lâm Duệ có ý gì? Hôm nay anh ấy không nể mặt tôi.”

Tống Minh khó hiểu: “A? Anh ấy làm sao không cho cô thể diện?”

“Thật ra anh ấy không thông báo cho tôi về lời cầu hôn. Tất cả các nhiếp ảnh gia đều ăn mặc đẹp hơn tôi. Khi tôi đăng ảnh lên, không khéo người khác tưởng tôi đang tự photoshop. Nói thẳng ra là tôi đang khoe khoang.”

“Là bởi vì điều này sao?” Tống Minh không nói nên lời “Anh ấy đã chuẩn bị cả tháng trời để cầu hôn, tiêu tốn hơn ba triệu, còn đặc biệt yêu cầu chúng ta không được tiết lộ tin tức này!”

“Tôi không phải bạn gái của anh ấy, tại sao anh ấy lại cầu hôn?” Tôi lạnh lùng nói.

“Không phải công ty giải trí của cô có nhiều em trai nhỏ sao? Anh ấy lo lắng.”

“Anh ấy gấp gáp đến mức chuẩn bị một lời cầu hôn hoành tráng? Sau đó không ngờ lại bị từ chối? Anh ấy bất cẩn, kế hoạch vội vàng! Vốn tôi còn tưởng anh ấy là người rất chu toàn, nhưng không ngờ…” Tôi lắc đầu:

“Quá liều lĩnh.,”

Tống Minh nghe được tôi lại mắng Lâm Duệ, hoàn toàn không thể hiểu nổi logic của tôi.

Một lúc sau, hắn dùng ánh mắt đờ đẫn thở dài. “ Cô từ chối anh ấy ở nơi công cộng, có chút mất mặt!”

Một điều tốt ở tôi là tôi không bao giờ nghi ngờ bản thân:

“Đây không phải lỗi của tôi, hoàn toàn là vấn đề của anh ấy. Trước hết, anh ấy nên hỏi ý kiến tôi, nếu tôi từ chối anh ấy, anh ấy sẽ chỉ buồn chứ không xấu hổ. Thứ hai, anh ấy không nghĩ tới mình sẽ bị từ chối sao?”

“Nhưng anh ấy dám làm như vậy, có nghĩa là anh ấy chắc chắn sẽ thắng tôi. Anh ấy từ đáy lòng nghĩ, chỉ cần anh ấy mở miệng, tôi s đồng ý. Anh ấy nghĩ gì về tôi? Anh ấy coi thường tôi, coi tôi như đồ chơi à?

Tống Minh thấy tôi càng nói càng tức giận, vội vàng an ủi: “Đương nhiên là không! Sao có thể như vậy được! Cô đã hiểu lầm anh ấy rồi. Này, anh ấy làm vậy chỉ vì thực sự thích cô thôi.”

“Vậy thì EQ của anh ấy quá thấp.”

Hôm nay Thiên Vương lão tử tới đây, tôi cũng không đồng ý.

Nhìn thấy tôi cứng rắn như vậy, Tống Minh đã hoàn toàn bị tôi tẩy não: “Anh ấy có EQ thấp, cô nên bao dung với anh ấy hơn… Hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, chúng tôi

đều thấy anh ấy đối xử với cô như thế nào, Cho nên cô nên nhanh chóng đồng ý với anh ấy đi.”

“Anh có biết rõ hơn tôi về chuyện của chúng tôi không? Nếu anh quan tâm đến anh ấy nhiều như vậy thì anh cưới anh ấy đi. Dù sao bộ đồ cưới đã có sẵn ở đây rồi, tổ chức luôn đi.”

Tống Minh sắp khóc: “Tâm Nhu, tôi không phải gay! Tôi và anh ấy là bạn bè trong sáng, sao cô có thể nói tôi như thế!”

Tôi nói Tống Minh cho đến khi hắn đầu hàng, Lâm Duệ tình cờ đến tìm tôi. Tống Minh bỏ chạy như thể nhìn thấy một vị cứu tinh, và rất cẩn thận né tránh ánh mắt với hắn để tránh bị nhầm là đồng tính.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.