Chương 6:
“Thất tình rồi à… Nhanh vậy?”
Tôi chẳng buồn giải thích.
“Mấy hôm trước mẹ mới đi xem khách sạn đấy.”
“Bà Lưu ơi, mẹ đi xem khách sạn làm gì?”
“Thời buổi này muốn chọn ngày lành đặt khách sạn kết hôn cũng khó lắm…”
“Mẹ nghĩ xa thật đấy. Chú rể không có thì mẹ tìm cho con một người là được rồi.”
Nếu mẹ tôi hiểu được rằng lời này chỉ là tôi châm chọc vì quá bất lực, thì có lẽ bà đã không vội vàng hẹn hò thời gian, địa điểm, rồi tìm ngay một đối tượng xem mắt cho tôi chỉ trong hai ngày sau.
“Mẹ, con mới năm ba…”
“Mẹ thấy con suốt ngày ở nhà, mẹ lười nấu cơm cho con.”
Tôi thực sự nghi ngờ liệu mình có phải con ruột của bà không.
Lúc Tống Vãn gọi điện thoại cho tôi, tôi đang trên đường đi xem mắt.
“Anh trai tớ với đàn chị kia vừa nhận được giải thưởng gì đó, mời mọi người ăn cơm. Cậu không định đến thật à?”
“Không đi.” Miệng tôi thì dứt khoát, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Đặc biệt là khi tôi lướt thấy ảnh Tống Dã và đàn chị kia nhận giải trong bài đăng của Tống Vãn. Chỉ cần nhìn, tôi đã muốn phát điên.
Tên đàn ông khốn nạn, anh từ chối tôi, lạnh nhạt với tôi chỉ vì đàn chị giỏi giang đó chứ gì?
Tôi thề sẽ không bao giờ đeo bám anh nữa!
Với khí thế bừng bừng, tôi bước đến buổi xem mắt. Nhưng vừa gặp người đối diện, tôi liền sững sờ: đối tượng hôm nay chính là Cố Vũ – bạn học của Tống Dã, cái người đã cùng tôi chơi đấu địa chủ lần trước.
“Anh… Mẹ anh dùng lý do gì để ép anh đến đây?”
“Một tháng tiền tiêu vặt.”
“Trùng hợp ghê. Em thì ba tháng.”
Chúng tôi nhanh chóng thống nhất chiến tuyến, giả vờ xem mắt nhưng thực chất là ngồi chơi game cùng nhau, rồi vui vẻ ăn tối.
Khi bữa cơm gần kết thúc, có người gọi điện mời Cố Vũ đi uống rượu.
“Đi cùng không?” Anh hỏi tôi.
“Em đi làm gì?” Nhớ đến lần trước uống rượu rồi không kiểm soát được bản thân, tôi cảm thấy nên kiềm chế thì hơn.
“Dù sao cũng toàn người quen mà.”
“Ai cơ?” Tôi bất chợt cảm thấy dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, anh ấy đưa tay chỉ về bàn gần cửa sổ.
Không phải đám người của Tống Dã thì còn ai vào đây…
Quan trọng hơn, Tống Dã đang nhìn tôi chằm chằm.
Anh hai, tôi nợ tiền anh à? Ánh mắt anh như vậy là có ý gì?
Khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, anh ấy vẫn đang nhìn!
Sợ gì chứ! Tôi chẳng làm gì khuất tất cả!
“Đi!” Tôi cầm ly rượu lên, nhìn về phía Tống Dã.
“Muốn đi thật à?” Cố Vũ hơi ngạc nhiên.
“Bạn của anh, đương nhiên em phải qua chào hỏi rồi.” Tôi bất chấp tất cả.
Cố Vũ dẫn tôi tới bàn đó. Một đám người vừa thấy tôi liền nhiệt tình trêu chọc.
“Cố Vũ, gọi cậu đi ăn thì bảo bận, giờ xuất hiện thế này là sao?”
“Yêu đương thì nói thẳng đi, đừng giấu giấu giếm giếm. Có phải người lạ đâu.”
“Hôm trước thấy hai người chơi đấu địa chủ thân thiết quá. Hóa ra cậu đã có mưu đồ từ trước!”
Mọi người càng nói càng hưng phấn, còn sắc mặt của một người nào đó thì càng lúc càng đen.
“Nguyễn Nguyễn, mau ngồi đây!”
Tống Vãn kéo tôi ngồi xuống bên cạnh. Nhưng thay vì ngồi ngay, tôi tự rót cho mình một ly bia, rồi rót thêm một ly cho Cố Vũ, cả hai cùng đi đến trước mặt Tống Dã.
“Chúc mừng anh, lại nhận giải thưởng.”
Tống Dã chỉ nắm ly rượu, không hề nhúc nhích. Đôi mắt anh sâu thẳm, không nhìn ra được cảm xúc.
Bầu không khí trở nên gượng gạo khi anh không đáp lại.
“Cảm ơn.” Đàn chị kia phá vỡ sự im lặng, chủ động nâng ly cụng với tôi.
“Cũng chúc mừng chị.” Tôi miễn cưỡng cụng ly với chị ấy.
Tôi vừa định ngửa đầu uống cạn, ly rượu trong tay đã bị Tống Dã giật lấy.
Tôi: ?
“Không phải không tiện sao, còn uống rượu?” Anh nói xong liền uống cạn ly rượu của tôi.
Tôi sững người.
Anh đang làm cái trò gì vậy?