Chương 10:
“Ta không cần giang sơn, ta muốn nàng.”
Hắn ôm thư vào trong ngực, nước mắt lặng lẽ rơi làm ướt giấy thư.
Cùng lúc đó phủ Đô Úy Tây Bắc.
Binh lính mặc áo giáp đem toàn bộ gia đinh áp giải vào.
Đô úy ngày xưa đang quỳ gối trước bàn Mãn Hán toàn tịch của hắn, không ngừng run rẩy.
“Tướng quân cần gì phải vì nữ đế Đại Hạ bán mạng, không bằng quy phục Đại Uy cùng ta xây dựng đại nghiệp.” Đô úy khuyên hàng.
“Ồ? Nghe nói ngươi cũng là người Đại Hạ.” Ta nhìn xung quanh kim bích huy hoàng, nhớ tới bên ngoài phủ Đô Úy dân đói khắp nơi, trong lòng nhịn không được đau đớn.
“Vâng, tuy rằng ở Đại Uy, địa vị người Đại Hạ thấp hơn, nhưng người Đại Hạ có năng lực, vẫn có thể đạt được đãi ngộ tối cao.” Hắn thấy ta có hứng thú, lập tức quỳ tới gần: “Nghe giọng nói, tướng quân là tới từ kinh thành, vì thế hẳn ngài biết rất nhiều bí mật của nữ đế. Năm đó ta chẳng qua chỉ là một tướng trẻ ở một trấn biên giới, chức vị này ta có được sau khi đánh cắp bản đồ phòng thủ của thành. Bí mật mà ngài biết nhất định đáng giá hơn nhiều so với những gì ta biết.”
“Nói ra hành tung của nữ đế thì có thể làm quan gì?” Con dao của ta nhẹ nhàng nâng cằm hắn ta lên.
Hắn rất vui mừng.
“Nếu là thật, cho dù ngài muốn làm công chúa cũng là có khả năng!”
Những người lính xung quanh nghe xong cười ha ha.
“Nàng ta ở đâu?” Hắn cũng kích động cười rộ lên.
“Ở trước mặt ngươi.” Ta mỉm cười lạnh.
Đô Úy sợ tới mức tè tại chỗ, cả người không ngừng run rẩy, nằm sấp trên mặt đất không ngừng dập đầu.
“Bệ hạ, đừng gi/ết ta!” Hắn điên cuồng hét lớn: “Ta biết rất nhiều bí mật của bọn họ, đừng gi/ết ta.”
Ta ngồi trên ghế Đại úy, mỉm cười dịu dàng.
“Tất nhiên ta sẽ không gi/ết ngươi, ngươi hiến ra bản đồ dẫn đến một thành bị tà/n sá/t, dân chúng di dời, sau khi lên chức đô úy, liền nô dịch dân chúng Đại Hạ, gây ra nạn đói ch/ết chóc khắp nơi. Họ thậm chí phải đổi con trai mình lấy lương thực. Sao ta có thể gi/ết ngươi, ta muốn ngươi sống, sống không bằng ch/ết.”
Trong trướng, tiếng kêu thảm thiết của hắn vang lên không dứt.
Bằng hữu tri kỉ của ta đều đã ngồi vào bàn tiệc.
“Bệ hạ, sao ngài không ăn?” Mấy ngày nay chinh chiến khiến bọn họ mệt mỏi không chịu nổi.
Hiện giờ đánh hạ Liêu Thành, chiếm cứ phủ Đô Úy, có thể ăn một bữa no.
“Ta muốn ăn mì.” Ta nhớ tới bát mì ở kinh thành, cùng người làm mì kia.
Tâm tình vừa gi/ết người cũng trở nên yên ổn.
“Toàn bộ bàn mãn Hán toàn tịch còn không bằng một chén mì sao?” Thuộc hạ cắn đùi gà, tỏ vẻ không hiểu.
“Không bằng.” Ta mở lòng bàn tay ra, vết sẹo trong lòng bàn tay đặc biệt nổi bật.
Quý Yến thối, hắn còn liên tục nghiêng người tiến về phía trước để ta gi/ết dễ dàng hơn, hại ta phải lấy tay ngăn cản.