Thừa Tướng Ốm Yếu Của Ta

Cứu binh



Chương 12: Cứu binh

Tiếng quân hiệu Đại Hạ vang vọng khắp chiến trường.

Xa xa lại truyền đến quân hiệu Đại Uy rút quân, binh lính Đại Uy ở bốn phía chạy tán loạn.

“Không đúng, mặc dù chúng ta được tiếp viện nhưng bọn họ cũng không đến mức phải chạy nhanh như vậy.”

Lần này quyết nhất tử chiến, Đại Uy phái bốn mươi vạn quân tinh nhuệ.

“Bệ hạ, thần mang theo năm vạn tướng sĩ Bắc Cương đến tiếp viện, cứu giá chậm trễ thỉnh bệ hạ trách phạt.” Tâm phúc của Quý Diễn nửa quỳ trên mặt đất, ánh mắt lại tràn đầy kiêu căng.

Năm vạn? Chỉ là năm vạn quân liền dọa cho đại quân Đại Uy bốn mươi vạn chạy đi.

“Quý Diễn đâu?”

“Bệ hạ phụ ngài ấy, còn muốn tìm ngài ấy làm gì, không bằng hai người quên nhau đi thì hơn.” Tâm phúc nghiến răng nghiến lợi nói.

Chủ tử vì bệ hạ thật sự là điên rồi.

“Ngươi là cái thá gì, lại dám cuồng ngôn với bệ hạ!” Lão tướng quân Tây Bắc giơ tay lên muốn đánh.

Một tay ta ngăn lại, ngước mắt nhìn quân doanh trên núi xa.

Tầm mắt hai người chạm nhau gần trong gang tấc.

“Dẫn ta đi gặp hắn.”

Hắn mặc bộ trang phục làm cho lòng người không khỏi yên tĩnh.

Giữa quân trướng bày một ván cờ còn sót lại, thế cục nhìn giống như chiến cuộc trước mắt.

Nhưng hiển nhiên bên ta đại thắng.

Đột nhiên, một vòng tay ấm áp từ phía sau gắt gao ôm lấy ta.

Thân ảnh cao lớn kia đem thân thể ta ôm trọn vào trong lòng, chủy thủ lạnh như băng chống vào chiến giáp của ta, nhẹ nhàng hất một cái, chiến giáp liền rơi ra.

“Hiện giờ quân ta toàn thắng, việc thu hồi lục quận chỉ còn tính bằng ngày, nếu bệ hạ chết ở chỗ này, thần sẽ được kế thừa.” Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười hấp dẫn: “Là đế vương danh chính ngôn thuận.”

Ta xoay người, cầm lấy thanh chủy thủ kia thong dong chậm rãi đi về phía trước.

“Vậy động thủ đi.”

Chủy thủ trong tay Quý Diễn trượt xuống, bàn tay to lớn kéo ta vào trong ngực, ta ngước mắt nhìn đôi mắt mệt mỏi của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn.

“Ngươi thật sự là một người điên, làm sao có thể điều hết binh ở Bắc Cương đi, lỡ đâu bại trận ta ch/ết cũng khó đền tội.”

Ta đẩy mạnh hắn ra, tức giận muốn phạt hắn trở về kinh thành.

“Bệ hạ không phải cũng là người điên sao, hiện giờ thế lực bệ hạ còn yếu, ngài cũng vẫn còn trẻ, chỉ cần chờ thêm ba bốn mươi năm, sẽ không cần tốn nhiều sức đoạt lại lục quận.” Bàn tay đặt lơ lửng giữa không trung rơi xuống trong vô vọng.

Trong lòng bệ hạ, hắn là gì…

“Lục quận đã mất năm mươi năm, bây giờ có rất nhiều người trong thế hệ trẻ cho rằng Lục quận đã không phải là lãnh thổ của nước ta, chờ thêm ba bốn mươi năm nữa, mặc dù lấy lại lục quận nhưng trong lòng người khác chúng ta là cường đạo thừa dịp nước khác yếu thế mà cướp đất.” Hốc mắt ta hơi đỏ.

“Sau khi đến lục quận, ta càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, dân chúng khốn cùng, khổ không thể tả, lấy lại đất muộn thêm một khắc, nơi này sẽ ch/ết thêm một dân chúng Đại Hạ.” Ta vỗ vỗ bả vai hắn: “Ngươi thông minh như thế, mặc dù ta ch/ết nơi sa trường, ngươi cũng có thể dẫn dắt Đại Hạ trở nên hưng thịnh.”

“Thần có thông minh đến đâu cũng không thể làm được đế vương, bởi vì trong lòng thần không có thiên hạ chỉ có người mà thôi.” Hắn từ trong ngực móc ra lệnh bài: “Nhưng bệ hạ yên tâm, người yêu thiên này như thế, thần sẽ tuân lệnh, bảo vệ thiên hạ trường tồn mãi mãi.”

“Đây là lệnh bài của hoàng tộc Đại Uy, sao có thể ở trên người ngươi?”

“Về võ lược bệ hạ quả thật thắng thần một bậc, đích thân ra trận để thu hồi đất, còn thần lại dùng mưu trí quấy nhiễu hoàng thất Đại Uy, từ lâu bọn họ đã sớm làm cho người người hoảng sợ.” Trên mặt hắn lộ ra ý cười có chút tàn nhẫn: “Tam hoàng tử của Đại Uy – Thí Quân chính là vị thái tử trước đây đã truyền tin cho thần, muốn chúng ta trợ giúp hắn một tay, điều kiện chính là bọn họ rút quân trả lại đất bị mất.”

Ta kinh ngạc nhìn người trước mắt, hắn bị ta nhìn, cảm thấy có chút thất vọng lùi về sau.

Hiện giờ hắn biết ta nhận ra bụng dạ tàn nhẫn đen tối của hắn, khiến cho hai bên đánh nhau, còn bản thân làm ngư ông đắc lợi, thì nhất định sẽ không thích hắn nữa.

Ta bước nhanh về phía trước, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay hắn kiễng mũi chân lên, đặt lên đôi môi lạnh lẽo của hắn một nụ hôn.

“Từ lâu ta đã biết ngươi giả bộ yếu đuối.” Ta dịu dàng vuốt ve mặt hắn: “Tuy biết là ngươi đang giả bộ nhưng ta lại không kiềm lại được lòng mình mà thích ngươi.”

Vừa định kết thúc nụ hôn này, lại bị hắn kéo vào lòng, khiến nụ hôn càng thêm sâu.

Hắn hôn ta đến nghiêng trời lệch đất, rất có thể là hắn đang đem sự bất mãn trong cả một năm kia trả lại cho ta.

“Chờ một chút, ngươi cởi quần áo làm gì?”

“Để bệ hạ nhìn một chút, dáng người thần tốt hay là đại tướng quân tốt.” Hắn ta khó nhọc nói, nắm lấy tay ta hướng về phía đó.

Đại tướng quân là ai?

Hắn sẽ không nói tới người cỏ trên mộ đã cao hai mét chứ?

Bên ngoài doanh trướng tiếng cười nói vui vẻ, lão tướng quân khiêng chân dê chạy vào, nhìn thấy một màn trước mắt, sợ tới mức lập tức chạy trốn.

“Khó trách bệ hạ không thích hai đại hán mà ta đề cử, thì ra là thích kiểu thế này.” Lão tướng quân nhẹ nhàng buông chân dê xuống, hạ thấp giọng nói ở bên ngoài doanh trướng: “Thừa tướng thân thể yếu ớt, bệ hạ dịu dàng một chút, đừng giày vò khiến ngài ấy sống dở chết dở.”

“Người yếu đuối là ngươi mới đúng!” Quý Diễn tức giận ném một cái gối ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.