NGOẠI TRUYỆN
Quý Diễn khi còn nhỏ vì vẻ ngoài mà bị đồng học bắt nạt.
Có một tiểu cô nương từ trên trời giáng xuống, đem đám bắt nạt đánh cho kêu cha gọi mẹ.
“Ta là Tiêu Minh Châu, là Ngũ công chúa của Đại Hạ.”
Đó là câu đầu tiên nàng ấy nói với ta.
Sự xuất hiện của nàng ấy, giống như một ánh sáng chiếu vào thế giới tăm tối của ta.
Vì thế ta luôn âm thầm theo sau nàng ấy, đi cùng nàng ấy đến võ trường để xem các trận đấu và chơi cầu.
“Ước mơ của nàng ấy là trở thành đại tướng quân, chẳng qua phụ hoàng của nàng nói mấy vị hoàng huynh thân thể gầy yếu, nên có thể sẽ phải đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nàng.”
Hai đứa trẻ ngồi bên cạnh cây cầu gãy.
Bàn chân nhỏ bé của công chúa không ngừng lắc lư, tầm mắt của ta cũng lắc lư theo.
“Trong lịch sử dựng nước cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện nữ đế.”
“Cái gì? Vậy ta lại càng muốn làm!” Tiểu công chúa vẻ mặt kiêu ngạo: “Ta muốn làm nữ đế để nói cho thiên hạ biết, nữ nhân cũng có thể làm tốt ngôi vị Hoàng đế.”
Nàng ấy lập tức nhảy dựng lên, một tay chống thắt lưng, ngón tay út chỉ trời, rất có phong thái của một vị đế vương.
“Đúng rồi, ước mơ của ngươi là gì?”
“Ước mơ của thần là ở bên công chúa, trở thành cánh tay đắc lực của người.” Hắn ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt.
“Được, chờ ta làm hoàng đế, ta sẽ phong ngươi làm thừa tướng.” Nàng vươn ngón tay cái ra: “Móc ngéo, ai vi phạm lời thề, cả đời đều không ăn được bánh hoa quế.”
“Ừ.”
Ngón tay cái của hai đứa trẻ móc vào nhau, lắc lư lời thề mười lăm năm.
Ta vĩnh viễn nhớ rõ ngày hắn trở về Bắc Cương, công chúa đứng ở trên tường thành hô hoán ta.
“Đừng quên lời thề của chúng ta.”
Ta không quên, sau khi trở về Bắc Cương, ta phấn đấu nỗ lực để trở lên mạnh mẽ, để Bắc Cương có được quyền tự trị.
Nhưng dường như nàng ấy đã quên.
Khi nàng 15 tuổi trở thành một vị vua và ta đã chờ đợi nàng truyền gọi từ năm này qua năm khác.
Nhưng ta lại không chờ được đến khi nàng triệu tập.
Cuối cùng, khi ta hai mươi tuổi, ta cũng nhận được chiếu truyền chỉ vào triều.
Ta cho rằng bệ hạ không quên lời thề ngày xưa, nhưng sau khi ta vào trong cung, chờ đợi ta lại là lồng giam bằng vàng ròng.
Mọi người đều nói rằng đây là một cái bẫy, ta chỉ là một quân cờ để bệ hạ nắm giữ Bắc Cương.
Ta đánh cờ mười mấy năm, kỳ lực đã rất cao, làm sao có thể không biết đây là một cái bẫy, nhưng vẫn trở thành quân cờ.
Chỉ là một khắc nàng giơ tay lên, ta liền cam tâm tình nguyện trở thành quân cờ trong tay nàng.
Ta trở lại hiện thực từ những hồi tưởng trong quá khứ, ngước mắt lên nhìn người đang ngủ say bên cạnh, nhẹ nhàng đắp chăn lại.
“Nàng đã lớn như vậy rồi sao còn thích đá chăn.”
Ta hôn lên trán nàng rồi nở một nụ cười.
Cách đó không xa, Tiêu Mộ Yến năm tuổi ngẩng đầu, cũng muốn cùng phụ thân hôn mẫu thân.
“Mau đi ngủ đi, đừng đánh thức mẫu thân.” Ta dịu dàng khoát tay áo với nữ nhi.
Người trong lòng theo bản năng ôm lấy ta, trước khi ta đắp chăn.
Làm quân cờ thì sao, ta có được thứ ta muốn rồi.