Chương 2:
Tuân thủ đức tính tiết kiệm đáng quý, ta liền nhặt mấy quả quýt vừa đánh rơi đang lăn trên sàn mang đến viện của sư phụ. Sư phụ cắn một miếng, thở dài ba lần.
Theo lời của sư phụ thì, Tiểu Hắc chế,t cũng đã chế,t rồi, đại sư huynh chắc cũng sắp rồi đó.
Đột nhiên, sư phụ nói với ta rằng người đã có thêm manh mối về vị thượng tiên lịch kiếp kia rồi.
“Thanh Huyên, con xem kỹ nhé!”
Sư phụ vẫy vẫy tay áo dài, trong không khí xuất hiện một ảo ảnh cực lớn.
Đầu tiên là đôi giày trắng, sau đó là trang phục của tông môn, kế đó là chiếc thắt lưng trông vô cùng quen thuộc.
Đây không phải là tiểu sư đệ của ta sao?
Đây đây đây… đây là góc nhìn của A Hoàng đúng không?!
Vệ Vu Kỳ đang ngồi trên xích đu, một chân đặt trên mặt đất, lưng hướng lên trời, không thể nhìn rõ biểu tình của hắn.
A Hoàng hình như đang nhảy dựng lên, cố gắng thu hút sự chú ý của chủ nhân. Vệ Vu Kỳ nghiêng đầu, lông mày nhíu chặt lại.
“Quỳ xuống, ai bảo ngươi ăn Tiểu Hắc chứ? Cả ngươi và nàng đều đã quên Tiểu Hắc, đúng là không có lương tâm.”
Sư phụ ấn dừng ảo cảnh, rồi bấm tiếp tua nhanh
Khi Vệ Vu Kỳ xuất hiện lại lần nữa, thời gian và địa điểm đã thay đổi. Hắn đang đứng bên ngoài một bức tường, sắc mặt u ám như sương.
Bên kia bức tường là giọng nói của ta và đại sư huynh.
“Sư huynh, đã ba năm trôi qua, cây quýt của huynh đã có quả rồi đấy.”
“Vậy để tháng sau huynh đãi muội mấy quả nhé.”
Vệ Vu Kỳ quỳ xuống, nhấc tay sờ đầu A Hoàng, ánh mắt vốn ấm áp giờ đây tràn ngập tức giận.
“A Hoàng, ngươi cảm thấy thịt gà ngon hơn hay quýt ngon hơn?”
Sư phụ xua tay để xua đi ảo ảnh, rồi hỏi ta có hiểu vấn đề không.
Ta nhớ ra Tiểu Hắc chính là con gà mà ta đã tặng cho Vệ Vu Kỳ khi ta xuống núi trở về. Chỉ là ta đã không nhận ra nó khi nó ở trong nồi. Ta đã hiểu vấn đề nằm ở đâu.
“Tục ngữ nói, không thể vừa có quýt vừa có gà. Cho nên, sư phụ, ngài muốn ta nhanh chóng đưa ra quyết định, tránh cho tông môn bất ổn sao?”
Sư phụ cau mày:
“Nếu ngươi nói ngươi ngốc đúng là không sai miếng nào, sớm muộn gì tiểu sư đệ ngươi cũng sẽ phi thăng thôi.” Trên mặt người viết rõ hai chữ “ghét bỏ”, nhướn mày nói thêm:
“Đến lúc đó ngươi lại ở bên Lão đại, có phải là ngon ăn không?”
Sư phụ duỗi năm ngón tay ra rồi khép lại, làm ra bộ dáng, anh Tí anh Tèo, anh nào em cũng thích=)))
Ta chợt nhận ra: “Vẫn là sư phụ có tầm nhìn xa trông rộng.”
Nhưng nghe đến đây, sư phụ đã xác nhận danh tính của tiểu sư đệ rồi.
Sư phụ hất tay áo, góc nhìn của A Hoàng lại xuất hiện.
Tiểu sư đệ chỉ chăm chăm đề phòng người mà quên đề phòng cả chó.
Hơi nước bốc lên, Vệ Vu Kỳ thả mình xuống, nhắm mắt lại, từ từ chìm xuống nước.
Toàn bộ người biến mất. Hắn sẽ không chế,t đuối đấy chứ?
Sư phụ bảo ta chờ xem.
Chờ hồi lâu, mặt nước hơi chuyển động, khi nổi lên lần nữa, hóa ra chính là hình dáng thật sự của một con Ngân long chói mắt.
Ta hơi mất tập trung, tim ta đập thình thịch. Khẽ nuốt khan, ta vỗ vỗ lên cánh tay Sư phụ:
“Không ấy thì, đi lên tí nữa, có còn nhìn thấy ấn ký không sư phụ?”
Sư phụ nhìn ta với vẻ kinh tởm.
“A Hoàng quá thấp, con có muốn xem chỗ đó cũng không được. Nhưng nhìn làm gì? Nó đã hiện nguyên hình rồi mà!”
Từ xa xưa, 10 trên 10 các chuyến lịch kiếp đều là tình kiếp. Cái gọi là tình kiếp bất diệt, là rất có thể sẽ chết ở trong tay đạo lữ.
Sư tôn mạnh dạn suy đoán, tình kiếp của Tiểu sư đệ là nằm trên người ta. Xem ra cũng có chút bản lĩnh đoán mệnh. Ta quả nhiên là có tiên duyên.
Để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tiên nhân, giúp hắn vượt qua kiếp nạn là điều đương nhiên.
Sư phụ tàn nhẫn, lại không có điểm mấu chốt nên quyết định sẽ cho Vệ Vu Kỳ một mối tình cực kỳ chóng vánh.
Cái gọi là mối tình chóng vánh, thực chất là tiền trảm hậu tấu, gạo nấu thành cơm luôn.
Sư phụ chắp tay đi trước, trong tay cầm hai gói giấy mỏng manh đựng bột thuốc được chia nhỏ. Một phần là thuốc kích XX, một phần là thuốc độc, hòa tan được trong nước, không màu không mùi không vị.
“Sư tôn à, vạn nhất ta hạ độc nhầm thì phải làm sao? Lỡ đâu độc một cái chế,t nhăn răng thì người định để đại để tử của người làm lại cuộc đời từ đầu à.”
Sư phụ dùng ngón tay vuốt nhẹ hai gói thuốc:
“Ta vẫn biết con có phần hơi ngu ngốc, nhưng không phải trên bao bì ta đã ghi rõ hay sao?”
Sư phụ đã tự tay đánh dấu trên tờ giấy, một chiếc là “Xuân” và chiếc còn lại là “Độc”. Chỉ cần không bị mù, ta có thể phân biệt được hai cái.
Nhưng mà, sư phụ đối xử với Tiên nhân như thế, không sợ sau này người ta biết được san bằng cả quả núi này hay sao!
Sư phụ chọc vào trán ta nói:
“Con cũng có thể thành thần bằng cách trải qua vô số kiếp nạn. Mọi thứ trên đời này chẳng qua chỉ là số mệnh thôi.”
Ta ghi nhớ lời căn dặn của Sư phụ, ôm chặt hai túi thuốc trong tay đi đến trước sân viện của tiểu sư đệ.
Đúng lúc này, sư đệ đang bị Đại sư huynh đuổi theo, tình cờ bay ngang qua trên đầu ta.
Tu vi của Vệ Vu Kỳ vốn còn cao hơn cả sư phụ, nên hắn chỉ chạy trốn cho vui mà thôi.
Khi nhìn thấy ta đang đợi ở cổng, hắn liền hạ cánh, đáp xuống trước mặt ta.
Sư huynh giẫm lên sóng, từ giữa hồ bật lên tấn công, kiếm khí dấy lên sóng nước, thẳng về phía sư đệ.
Vệ Vu Kỳ vừa nhấc tay lên, những giọt nước liền thẳng tắp dừng lại trong không khí, sau đó đồng loạt ào ạt rơi xuống đất.
Trước đây ta không để ý đến khả năng kiểm soát nước của đệ ấy, rốt cuộc thì người ta vẫn là một con rồng mà.
“Sư tỷ, tỷ đang đợi ta phải không?”
Vừa nói hắn vừa liếc mắt khiêu khích trêu chọc Đại sư huynh, ánh mắt lại quay qua nhìn ta chứa đầy ý cười.
Đại sư huynh cầm kiếm đi ta, hơi nhướng mày: “Sư muội, sao muội lại ra đây?”
Cuối cùng ta đã tỉnh táo lại, bắt tay vào công việc ngay.
Ta đến để hạ thuốc tiểu sư đệ, nhưng mà Đại sư huynh vẫn ở đây, có hơi vướng víu nhỉ.
Ta xua tay, quay người rời đi: “Hôm khác ta sẽ quay lại.”
Ánh sáng lóe lên của lưỡi kiếm lạnh như băng lập tức xuất hiện, là kiếm của Vệ Vu Kỳ.
Hắn tay cầm thanh trường kiếm, thờ ơ nhìn ta: “Không phải tỷ đang đợi ta à? Sao vậy, bây giờ không tiện sao?”
Thôi được rồi, là do đệ nài nỉ ta ở lại đấy nhé.
“Vậy vào nhà làm tách trà đã nào.”