Tiểu Sư Đệ Của Ta

Chương 5



Chương 5:

Đột nhiên, mây đen từ đâu kéo đến che kín đỉnh núi, gió điên cuồng thổi mạnh làm những cây cổ thụ xung quanh nghiêng ngả hết bên này đến bên khác như sắp đổ gục.

Những tia sét giống như những cơn sóng dữ, cuồn cuộn không ngừng, lúc xa lúc gần, lúc mạnh lúc yếu.

Vệ Vu Kỳ không vui xắn tay áo, chắp tay ra sau lưng.

Rõ ràng hắn không hề mở miệng, nhưng giọng nói của hắn lại vang vọng khắp không gian.

“Bởi vì không ai chịu thừa nhận, vậy nên ta sẽ lập một lời nguyền tại đây. Nếu kẻ nào nhìn trộm thần quân, sẽ phải chịu lôi hình.”

Lời còn chưa dứt, nguyên khí khắp đất trời đã cuồn cuộn rung chuyển, sấm sét lóe sáng cả bầu trời, phát ra âm thanh đùng đoàng từ tận sâu trong những tầng mây, xé mây mà đến.

Trong khoảnh khắc, tia sét giống như một thanh kiếm bạc sắc bén đâm xuống mặt đất, làm vách đá của Tư Quá Nhai lóe sáng.

Tim ta lỡ nhịp, tóc gáy dựng đứng, thân thể lảo đảo, gần như không thể đứng vững.

Đại sư huynh đỡ lấy ta, sư phụ cũng đi đến đứng cạnh ta.

“Yên tâm đi, sư muội, ta sẽ bảo vệ muội.”

“Thanh Huyên đừng sợ, vi sư cũng sẽ bảo vệ ngươi.”

Các cụ nói cấm sai, người sắp chếc nói lời tốt lành*.

* “Điểu chi tương tử, kì minh dã ai; nhân chi tương tử, kì ngôn dã thiện” 鳥之將死, 其鳴也哀; 人之將死, 其言也善: Con chim sắp chết, tiếng kêu bi ai; người ta sắp chết, lời nói tốt lành

Đáng tiếc bọn họ không biết con số cụ thể chính xác của ta.

Ta gượng cười nói: “Hai vị, lát nữa vẫn nên đứng xa ta một chút, giảm bớt ít thương vong. ”

Tiếng sấm ầm ì càng ngày càng to, tia chớp lóe lên như ngân xà giữa tầng mây.

Ta dùng cả hai tay túm váy lên, duỗi chân xông lên phía trước, đẩy đại sư huynh và sư phụ ra, dùng hết toàn bộ sức lực chạy về phía Vệ Vu Kỳ.

“Vệ Vu Kỳ, ta có chếc cũng phải đem ngươi chôn cùng!”

Trên Tư Quá Nhai, Vệ Vu Kỳ một thân bạch y trong gió, tà áo khẽ tung bay.

Hắn hướng về phía ta, dang rộng vòng tay.

Sấm sét đan xen trên bầu trời, ta chạy như bay về phía Vệ Vu Kỳ, lao vút vào trong vòng tay hắn.

“A Huyên, đến lúc trở về rồi.”

Lần trước khi ý thức mơ hồ hắn cũng dùng giọng điệu thân mật như vậy gọi tên ta, A Huyên.

Lẽ nào trước đây ta với Thần quân đại nhân đã từng quen biết sao?

Ta chưa kịp nghĩ kỹ thì sấm sét bắt đầu không ngừng đánh lên mặt đất.

Ta lại co người, yên tâm chui vào trong lòng Vệ Vu Kỳ.

Vệ Vu Kỳ dịu dàng dùng tay vuốt lại những sợi tóc rối loạn quanh tai giúp ta, hắn nghiêng người ghé sát vào bên tai ta, giọng nói trầm thấp như đang dỗ dành.

“Sư tỷ, đừng sợ. Lịch kiếp đều sẽ như vậy.”

Lịch kiếp? Lịch kiếp cái gì? Ai lịch kiếp cơ?

Ta ngước mắt nhìn lên bầu trời, không nhịn được hỏi:

“Là vị đạo hữu nào đang lịch kiếp vậy? Cẩn thận đừng có vô ý làm ta bị thương đấy.”

Vệ Vu Kỳ vừa nghe thấy lời ta nói liền bật cười.

Lời còn chưa kịp nói xong, sấm sét đã thành hình, bão tố cũng bắt đầu nổi lên.

Đại sư huynh trúng ba tia sét, hai tay huynh ấy vẫn cầm chặt kiếm, nửa quỳ, khóe miệng rỉ máu, gắng gượng chống đỡ thân hình để không gục ngã.

Thật sự chỉ có ba đạo, đại sư huynh vậy mà thực sự chỉ đi có ba lần.

Ta sững người tại chỗ, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Bảy tia sét từ trên trời đánh xuống, lần này đến lượt sư phụ.

Đạo thiên lôi cuối cùng xuyên thủng kết giới phòng vệ của sư phụ. Người đập mạnh vào vách đá, thổ huyết.

Ba đạo, bảy đạo, còn cái thân ta phải chịu bao nhiêu đạo, đến chính ta cũng đếm không nổi.

Cho dù ta có phát huy trên mức bình thường, chống đỡ sống được qua bảy đạo, vậy thì t.hi t.hể số khổ của ta rốt cục còn phải chịu thêm bao nhiêu đạo nữa?

Ta tưởng tượng ra cảnh sấm sét đánh lên t.hi t.hể của bản thân hết lần này đến lần khác mà không khỏi rùng mình.

Bọn họ đều không chế,t.

Kết thúc rồi, lần này đổi thành bần đạo chế,t, đạo hữu không chế,t rồi.

*Gốc: 死道友 不死贫道, đạo hữu chếc, bần đạo không chếc. Ý là bạn chếc mặc bạn, mình sống là được. Ở trên bả có dùng câu này một lần lúc định đổ hết tội lên đầu ông sư phụ rồi, nhưng ở đây bả biết là không thoát được kiếp này nên mới đổi lại vậy

“Sư tỷ, đến lượt tỷ rồi.”

Ta nhìn Vệ Vu Kỳ khóc không ra nước mắt, sống chết ôm chặt lấy cánh tay hắn.

“Tiểu sư đệ, ta đối với đệ là thật lòng! Là do sư phụ nói sớm muộn gì ngươi cũng sẽ độ qua thiên kiếp phi thăng, cho nên ta do dự như vậy, Hiện tại xem ra ta đã sắp chếc rồi, không chếc thì cũng tật nguyền, ta muốn nói ta yêu đệ.”

Trong mắt Vệ Vu Kỳ hiện lên ý cười:
“Sư tỷ, ta đã sớm biết rồi, tỷ tâm duyệt ta, biểu hiện của tỷ rất rõ ràng.”

Nhưng hắn bỗng nhiên lại đổi chủ đề, nói:
“Chẳng qua chỉ là một việc đương nhiên thôi, giờ tỷ đi lên trước dùm ta đi.”

*Tâm duyệt: Yêu, crush

Trong chớp mắt, bàn tay của hắn dùng lực đẩy ta một cái, một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ đẩy ta lên giữa không trung .

Gương mặt đùa cợt của Vệ Vu Kỳ phút chốc hiện lên trong đầu ta, ta bị thần lực trói buộc, tiếp tục bị đẩy lên cao, ta nhịn không được mà hét lớn:

“Vệ Vu Kỳ, ngươi có còn là con người không? Bao nhiêu năm qua rốt cục là ta tin lầm người rồi!”

Ba người trên mặt đất biến thành những chấm nhỏ xíu rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Cơ thể ta cuối cùng đã dừng lại ở tầng mây sâu nhất.

Từng đạo thiên lôi ẩn hiện trong những đám mây gần ngay trước mắt tai, giống như đã nhìn chằm chằm vào ta. Toàn thân ta run rẩy, lắp bắp:

“Đừng có đến đây, ta bị hội chứng rối loạn lo âu xã hội nặng đấy.”

 

 

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.