“Yến Yến, ở đây có trà thơm, trái cây và đồ ăn vặt, con muốn ăn gì thì lấy, đừng gò bó trong nhà mình!” Lý Nguyên Phúc trìu mến nói.
Âu Yến cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Đại Hồng Bào thông thường không có mùi vị và mùi thơm như vậy, trừ khi đó là trà từ một cây cổ thụ trên núi Vũ Di đã hơn 300 năm tuổi.
Vào thời nhà Thanh, chỉ có hoàng đế mới có quyền thưởng thức những loại trà quý hiếm như thế này.
Tại một cuộc đấu giá cách đây không lâu, một gram cây mẹ Đại Hồng Bào có giá 10.000.
Cô nhấp một ngụm nữa, hương trà êm dịu đọng lại giữa môi và răng, dư vị vô tận, đây là loại trà ngon nhất.
“Yến Yến, chúng ta ăn chút đồ ăn nhẹ đi…” Tống Kiều Anh đẩy đồ ăn nhẹ đến trước mặt Âu Yến, cảm xúc lẫn lộn nói: “Mẹ không phải cố ý đánh mất con.”
“Con biết.” Đối mặt với nỗi buồn của mẹ, Âu Yến có chút mềm lòng, ai lại cố ý đánh mất đứa con của mình?
“Làm sao ba mẹ tìm được con?”
“Bạch gia đã gửi thông báo tìm kiếm gia đình cách đây không lâu, trong đó đề cập đến chuyện xảy ra năm đó. Sau khi mẹ vô tình nhìn thấy nó, mẹ luôn cảm thấy bất an và gặp ác mộng mấy ngày liền. Điều này khiến ba con không khỏi lo lắng nên đi kiểm tra.”
“Sau khi kiểm tra, mẹ mới biết con là con gái ruột của chúng ta. Còn đứa con gái chúng ta nuôi dưỡng mười tám năm lại không phải là con gái ruột…”
Nói đến nỗi buồn, Tống Kiều Anh lại rơi nước mắt. “Mẹ xin lỗi, là do ba mẹ không tốt nên con mới phải sống ở nhà người khác.”
Lý Nguyên Phúc ở một bên cũng cảm thấy áy náy. “Là do ba quá bối rối nên đã đưa Ngọc Sa về nhà mà không điều tra rõ ràng. Lần này, ba đã điều tra. Mẹ ruột của Ngọc Sa đã chết trong một vụ hỏa hoạn. Ba ruột không biết tung tích. Dù sao đã nuôi dạy nó mười tám năm, đuổi ra khỏi nhà sẽ không tốt chút nào… Cho nên chúng ta muốn cùng con thương lượng. Để con bé ở trong nhà này, từ nay về sau, con là chị, nó là em gái, được không?”
Dù sao, trải qua mười tám năm nuôi dưỡng, đến con chó có tình cảm, huống chi Lý Ngọc Sa, về mọi phương diện đều xuất sắc.
Âu Yến cuối cùng cũng hiểu ý tứ của bọn họ, vẻ mặt rất bình tĩnh. “Tùy mọi người quyết định, con không phản đối.”
Tống Kiều Anh thở phào nhẹ nhõm, con gái của bà thật sự rất tốt bụng!
“Vậy mẹ đưa con lên lầu thăm nhé?”
Sau khi đi ngang qua phòng piano trên tầng hai, Tống Kiều Anh thản nhiên hỏi: “Con gái yêu, con có sở thích gì không?”
“Có.” Âu Yến thản nhiên nói hai chữ: “Kiếm tiền.”
Lý Nguyên Phúc ở một bên nhếch môi. “Ha ha ha… Cha nào con gái nấy. Ba lúc nhỏ cũng thích kiếm tiền! Không ngờ sở thích của chúng ta lại giống nhau!””
“Nói nhảm!” Tống Kiều Anh không chút thương tiếc vạch trần: “Khi còn trẻ, rõ ràng là ông thích tán tỉnh con gái!”
Vẻ mặt Lý Nguyên Phúc cứng đờ, trong lòng có khát vọng sống sót mãnh liệt: “Bà là cô gái duy nhất khiến tim tôi đập mạnh… Đi đón bà quan trọng hơn nhiều so với việc kiếm tiền…”
Âu Yến nhìn đi nơi khác, vô tình liếc ra ngoài cửa sổ. Nhìn thoáng qua, cô phát hiện ra ở nhà có một khoảng sân lớn. Không nhiều. Chỉ có ba chiếc máy bay đậu ở đó.
Một trong số đó là chiếc Boeing 747sp, phiên bản giới hạn toàn cầu, có giá 1,4 tỷ RMB, giống hệt máy bay của nguyên thủ quốc gia Qatar.
“Yến Yến, đây là phòng của con, con có thích không?” Tống Kiều Anh mở cửa, mong đợi lời khen của con gái.
Một mảng màu hồng lớn bắt mắt…
Cho dù đó là rèm cửa, giường, tủ quần áo hay bàn làm việc, mọi thứ đều màu hồng.
Âu Yến:…
“Mẹ con nói con gái thích màu hồng, cho nên mới đặc biệt sắp xếp cho con một phòng công chúa!” Lý Nguyên Phúc cường điệu hít thở không khí trong phòng ngủ, “Con có cảm thấy không khí ngọt ngào không?”
Âu Yến :…
“Con không thích cũng không sao. Mẹ con cũng đã trang trí cho con vài phòng khác!” Lý Nguyên Phúc chỉ cho cô những căn phòng bên cạnh, bao gồm phong cách Địa Trung Hải, phong cách quý tộc Châu Âu, và phong cách đơn giản hiện đại…
Bởi vỉ họ không chắc chắn cô thích phong cách nào nên Tống Kiều Anh chỉ trang trí một phong cách trong mỗi phòng.
“Chỉ cái này thôi.” Âu Yến chọn cái đơn giản nhất.
“Vậy con hãy nghỉ ngơi thật tốt, ba mẹ có một bất ngờ dành cho con đây!” Tống Kiều Anh nắm tay Âu Yến. “Một lúc sau, khi dì lên gọi con, con có thể xuống lầu lần nữa được không?”
Bà hơi lo lắng về món quà cho con gái.
Âu Yến hiểu tâm tình của bà, gật đầu đồng ý.
Sau khi vào phòng và thu dọn hành lý, Âu Yến lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat.
“Yixincao còn không?”
Đối phương nhanh chóng gọi, với giọng nói nhẹ nhàng dễ thương. “Yến Yến, cậu lại định dùng Yixincao để chế tạo thuốc Yixin à? Thuốc Yixin gần đây được bán ở chợ đen, giá trên trời khiến cậu phát hiện ra cơ hội kinh doanh?”
Âu Yến nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô, hơi cong môi. “Là một chuyện.”
“Còn chuyện kia là bà Bạch phải không?”
Cô gái lên tiếng tên là Nam Kiều, cô ấy là người bạn và cộng tác viên, biết rất rõ về cô.
“Một viên Yixin có thể bán được 10 triệu, chế ra nhiều viên hơn có thể cứu được bà nội Bạch. Nhưng nơi này chỉ còn lại một cây nhỏ thì đắt vã.i c.”
Thứ hai, giá cao, chủ yếu là do thứ nhỏ bé này cực kỳ hiếm và mỗi lần đấu giá chỉ có một số cây xuất hiện.
Chiếc duy nhất còn lại trong tay Nam Kiều đã bị người khác mua lại với giá cao.
Khi những người khác mua Yixincao, họ chỉ có thể nghiên cứu thành phần chứ vẫn chưa biết giá trị bên trong cũng như cách biến nó thành thành phẩm để phát huy tối đa tác dụng của nó.
Nhưng Âu Yến thì khác.
Kết hợp với các dược liệu khác, cô có thể chế tạo ra viên thuốc Yixin từ Yixincao.
Một viên thuốc nhỏ như vậy chính là cọng rơm cứu mạng cho những bệnh nhân mắc bệnh tim đã bị bác sĩ kết án tử hình!
Phá vỡ bầu trời ngay khi nó xuất hiện.
Trong lòng Nam Kiều, Yixincao chỉ có thể phát huy giá trị lớn nhất trong tay Âu Yến.
“Cậu có cần gấp không?
“Tôi có thể gửi cho cậu ngay bây giờ không?”
“Không, vài ngày nữa tôi sẽ đi tìm cậu. Nơi tôi sống hiện tại tương đối gần nhà cậu.” Âu Yến giải thích ngắn gọn và toàn diện vấn đề nhận ra tổ tiên của mình.
“A? Cậu không phải con gái ruột của Bạch Chấn Hải? Làm sao chuyện chết tiệt như vậy lại xảy ra với cậu…”
Nam Kiều không ngờ mấy ngày không liên lạc với cô, thế giới đã thay đổi rồi. “Cả nhà Bạch Chấn Hải đối xử với cậu như vậy, tại sao cậu lại muốn cứu bà Bạch?”
Yến Yến nhẹ nhàng nói. “Bà tốt với tôi.”
Từ nhỏ, Bạch Chấn Hải và Hứa Ái Cầm đã bận rộn với sự nghiệp bên ngoài, là bà nội Bạch một tay nuôi nấng cô.
Bà hiện đang bị bệnh nan y, cô không thể bỏ qua được.
“Là cậu đã kéo dài tuổi thọ của bà nội Bạch! Bạch Chấn Hải vẫn cho rằng chỉ với số tiền hôi hám ít ỏi của mình, ông ta đã đặt phòng VIP cho bà nội Bạch trong bệnh viện, thuê y tá chăm sóc nên bà nội Bạch mới sống sót nhiều năm như vậy! Nếu là không phải cậu hết lần này đến lần khác đưa bà nội Bạch từ địa ngục trở về… Làm sao bây giờ ông ta có mẹ?”
Ánh mắt Âu Yến tối sầm, không nói lời nào.