Dì Thẩm kéo bố mẹ tôi đi chơi mạt chược, nhưng chưa đủ người, thế là bà nhắm ngay Phó Lâm Châu.
“Lâm Châu, qua đây chơi chung cho vui!”
“À đúng rồi, Kiều Kiều này, trong vườn nhà có bể bơi nước ấm, lát nữa để Hàm Xuyên dẫn con đi nhé. Ở đó có chuẩn bị vài chục bộ đồ bơi mới, con cứ thoải mái chọn.”
Phó Lâm Châu “hừ” một tiếng, cộc lốc đáp: “Không chơi, con muốn đi bơi.”
Dì Thẩm cau mày nhìn hắn: “Người ta trẻ trung đôi lứa còn có cơ hội riêng tư, con định xen vào làm gì? Hay muốn chứng minh người già cũng biết lả lơi?”
“Con chỉ muốn bơi tối nay.”
Dì Thẩm bực tức: “Vậy lái xe đến bể bơi công cộng mà bơi!”
Phó Lâm Châu chẳng buồn đáp, quay lưng bỏ đi. Dì Thẩm đột nhiên nhớ ra gì đó, khẽ nắm tay tôi, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Kiều Kiều, con đừng để Lâm Châu lừa!”
Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Bà nhấn mạnh: “Lâm Châu bề ngoài thì bảnh bao, nhưng thực ra nó rất đào hoa.”
“Con không biết đâu, nó thay bạn gái còn nhanh hơn người ta đổi áo sơ mi, lâu nhất chắc được một tháng.”
“Bản chất nó vốn chẳng nghiêm túc trong tình cảm, yêu đương chỉ cho có, chán rồi thì chia tay, lại tìm người mới.”
Lời dì Thẩm như gió lạnh thổi tan mọi chút hứng khởi vừa nhen nhóm trong lòng tôi. Hoá ra chẳng phải là tình cảm chân thật, chỉ là sự ngẫu hứng thoáng qua.
“Nghe nói con có một chị gái đúng không? Cô ấy lăn lộn tình trường, thay bạn trai còn nhanh hơn Phó Lâm Châu thay bạn gái. Hai người đó chắc hợp lắm, cưới nhau rồi ký thêm hiệp ước: ai lo việc nấy, không ai can thiệp.”
Tôi muốn nói, muộn rồi, chị tôi không còn hứng thú với Phó Lâm Châu nữa.
Dì Thẩm giao tôi cho Thẩm Hàm Xuyên, anh đưa tôi đến bể bơi. Lúc đến nơi, Phó Lâm Châu đã thay xong quần bơi.
Chậc, lưng rộng eo thon, cơ bụng cuồn cuộn, rãnh bụng sắc bén như dao, muốn mời ai vào bẫy đây?
Dù sao tôi cũng sẽ không thèm ngó thêm dù chỉ một lần nữa.
Tôi quay mặt đi, hỏi Thẩm Hàm Xuyên: “Dì bảo anh từng là vận động viên bơi lội của trường, còn giành huy chương vàng bơi tự do?”
“Đúng rồi. Muốn học bơi không? Tôi dạy cho.”
Tôi gật đầu, hớn hở đồng ý.
Bể bơi được quản lý chu đáo, đủ loại đồ bơi. Tôi chọn bừa một bộ ba lỗ, tắm qua loa rồi nhảy xuống nước.
Thẩm Hàm Xuyên và Phó Lâm Châu đều đã ở trong bể. Phó Lâm Châu thì ngồi dựa thành bể, nước nhỏ tí tách từ mái tóc ướt của hắn rơi xuống, trượt dài từ trán qua cằm, rồi chảy dọc theo cơ bụng săn chắc.
“Kiều Hà, qua đây.” Hắn vẫy tay.
Tôi giả vờ không nghe thấy, bơi thẳng về phía Thẩm Hàm Xuyên.
Phó Lâm Châu ngỡ ngàng nhìn tôi, còn Thẩm Hàm Xuyên thì nhướn mày: “Bạn học Kiều Hà, sao tôi thấy em với anh trai tôi có gì đó mờ ám?”
“Anh nhầm rồi.”
Thẩm Hàm Xuyên cười nhẹ, ánh mắt trong veo cong lên: “Nhưng anh ấy nhìn tôi cứ như muốn nuốt chửng tôi vậy. Sợ quá đi.”
Thẩm Hàm Xuyên nói sợ hãi mà giọng thì như đang đùa giỡn.
Anh bắt đầu dạy tôi bơi tự do.
“Lòng bàn tay phải hướng ra sau.” Anh làm mẫu, rồi chỉnh tư thế sai của tôi. “Như thế này mới đúng.”
“Đẩy nước phải đến cùng, cánh tay duỗi thẳng ra.”
Thẩm Hàm Xuyên kiên nhẫn dạy tôi, trong khi đó, Phó Lâm Châu đã đến gần lúc nào không hay. Hắn nhìn hai chúng tôi, giọng lạnh tanh như gió đông.
“Thẩm Hàm Xuyên, cậu đang làm cái gì?”
Thẩm Hàm Xuyên cười tươi, đáp lại với vẻ nghiêm túc: “Dạy cô ấy bơi. Anh không thấy sao?”
“Không cần cậu, để tôi dạy.”
Thẩm Hàm Xuyên cúi đầu chỉnh tiếp tư thế cho tôi: “Kiều Hà, em phải dùng lực từ vai, cơ lưng xoay vai nhé.”
Sau đó anh ta quay lại hỏi như chợt nhớ ra: “Ủa, anh dạy á?”
“Anh là quán quân bơi tự do hả? Không phải đúng không? Vậy để tôi chuyên nghiệp hơn. Anh dạy sai thì mất thời gian của người ta lắm.”
Nhìn mặt Phó Lâm Châu càng lúc càng đen lại, Thẩm Hàm Xuyên vẫn làm như vô tội.
“Anh, sao sắc mặt anh tệ vậy? Dù sao đây cũng là đối tượng xem mắt của em, anh dạy cô ấy không hợp lý đâu.”
Phó Lâm Châu cuối cùng chịu hết nổi.
“Chết tiệt! Đây là đối tượng xem mắt của cậu?”
“Cậu nhìn kỹ đi, đây là chị dâu của cậu!”