Tôi không đập trúng người, vì nhắm quá kém, hộp khăn giấy đã trượt mất.
Theo phản xạ, tôi chui tọt vào trong chăn, trùm kín mít toàn thân.
Mép giường lõm xuống, người nọ ngồi xuống cạnh tôi. Một bàn tay lạnh lẽo luồn vào trong chăn, trực tiếp nắm lấy cổ tay tôi.
Thoang thoảng mùi hương gỗ quen thuộc.
Ngửi thấy mùi hương ấy, tôi cảm thấy an tâm hơn.
Là Phó Lâm Châu.
Nhưng ngay sau đó, câu nói của anh ta khiến tôi giật mình.
“Bảo bối, giải thích một chút?”
Giọng Phó Lâm Châu lạnh lùng, còn lạnh hơn cả bàn tay anh ta.
Tôi ngơ ngác: “Giải thích cái gì?”
“Lúc trước ăn cơm, em hôn anh trong phòng thay đồ. Sau khi ăn xong lại trốn vào phòng với em trai anh, thì thầm với nhau.”
“Hôm qua còn nói muốn anh làm anh rể, hôm nay lại định làm em dâu.”
“Em có phải quá tham lam rồi không?”
Tôi hoảng hốt: “Không có, em không muốn làm em dâu anh.”
Phó Lâm Châu “hừ” một tiếng, ngón tay vuốt ve cánh tay tôi, khiến tôi không khỏi run rẩy.
“Không muốn làm em dâu anh? Kiều Hà, em còn dám nói vậy?”
“Lúc ở bể bơi, em còn chẳng thèm liếc nhìn anh một cái, chỉ biết chạy đi trốn trong phòng với em trai anh thì thầm to nhỏ! Em có biết anh sắp phát điên vì em không?”
Phó Lâm Châu càng nói càng tức giận, đột nhiên giật phăng chăn của tôi ra.
“Thế nào? Nó trẻ hơn anh, non nớt hơn anh, em thích nó hơn?”
“Ăn sạch rồi quay đi tìm người khác! Kiều Hà, em không được như thế!”
Rất kỳ lạ, rõ ràng tôi không nhìn thấy biểu cảm của Phó Lâm Châu, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này của anh ta.
Lông mày nhíu chặt, môi mím lại, trong mắt chứa đầy tức giận. Giọng nói của Phó Lâm Châu cũng cao hơn vài phần.
“Kiều Hà, em chết chắc rồi.”
Trong đầu tôi chợt hiện lên hàng ngàn cách để “chết”.
Mỗi tư thế đều khác nhau.
Tim tôi đập loạn nhịp, không hiểu sao trong nỗi lo lắng lại có chút mong chờ.
Kết quả là giây tiếp theo, có thứ gì đó rơi xuống cổ tôi. Nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lại khiến tôi ngứa ngáy không chịu nổi. Thứ đó trượt dần xuống cổ, rơi xuống xương quai xanh.
Cả người tôi run rẩy kịch liệt, nhịn rất lâu nhưng cuối cùng không chịu nổi nữa, bật cười “khúc khích”, thở hổn hển.
Phó Lâm Châu không biết từ đâu kiếm ra một chiếc lông vũ, lại dùng nó để cù tôi.
Cách mà Thái tử gia trút giận thật đặc biệt.
Vấn đề là tôi rất sợ nhột, vừa trốn vừa cười.
Miệng thì cười hì hì, lòng thì ai oán.
Lời nói trước đó hung dữ là thế, mà khi hành động lại là… cù người ta.
“Cầu xin anh… em thật sự chịu không nổi nữa…”
Tôi túm lấy chăn lăn lộn, nhưng Phó Lâm Châu giữ chặt lấy mắt cá chân tôi, mặc kệ tôi giãy giụa thế nào, anh ta cũng không chịu buông tay.
“Bảo bối biết lỗi chưa?”
“Biết rồi… mau dừng lại…”
Khi Phó Lâm Châu dừng tay, tôi mới phát hiện không biết từ khi nào anh ta đã chui vào chăn của tôi.
Bên trong chăn, không gian chật hẹp, hai người dựa sát vào nhau, tiếng thở của đối phương trong không gian yên tĩnh trở nên vô cùng rõ ràng.
Môi Phó Lâm Châu chỉ cách chóp mũi tôi chưa đầy ba tấc, tôi thậm chí có thể cảm nhận được yết hầu anh đang chuyển động.
“Phó Lâm Châu.”
“Hửm?”
Cơ thể phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, tôi ngẩng đầu lên và hôn môi anh. Phó Lâm Châu không né tránh, cũng không đáp lại. Rất lâu sau, anh đột nhiên khàn giọng hỏi tôi: “Bảo bối, em có phải cũng thích anh không?”
“Phó Lâm Châu, ‘cũng’ là sao?”
Phó Lâm Châu suy nghĩ, rồi rất nghiêm túc nói với tôi: “Là anh thích em.”