Và vì một “giả thiết” của ta, mà ông phải để dân làng âm thầm rời khỏi ngôi làng đã sinh sống bao đời, càng không phải là chuyện đơn giản.
Ta lấy toàn bộ tài sản mà Quận chúa đưa cho ta trước đó, quỳ xuống đất hết sức khẩn cầu.
Nhưng Vương bá từ chối nhận, chỉ miễn cưỡng đồng ý về suy nghĩ lại, rồi đứng dậy rời đi.
Liên tiếp nhiều ngày, ông thoái thác không gặp, còn khuyên Tiểu Thu thường đến thăm ta, nói rằng ta vì chuyện của Vương gia mà quá đau lòng, mất hết lý trí.
Còn về phía bên kia, ta tận mắt chứng kiến chàng và Quận chúa ngày càng thân mật, dựa vào nhau thì thầm không ngại người ngoài.
Quận chúa để mua vui, đã làm khó đứa trẻ câm trong làng, bắt đứa trẻ câm nằm bò trên đất học tiếng chó sủa.
Chàng không ngăn cản, chỉ cưng chiều nhìn Quận chúa một thân hồng y, kiêu sa lộng lẫy… quên mất rằng trước kia khi chàng làm thầy giáo, luôn bảo vệ đứa trẻ đó nhất.
Người đàn ông trước mắt khiến ta thấy xa lạ.
Ta sợ lắm, kiếp này, tai họa diệt vong của ngôi làng sẽ đến nhanh hơn.
Lòng như lửa đốt, ta hạ quyết tâm, cho dù sau này dân làng coi ta như quái vật, ta cũng phải nói ra chuyện mình được tái sinh.
Nhưng chưa kịp đi tìm Vương bá, thì ông và vị đại ca sai dịch ở lại đột nhiên gõ cửa, nói rằng chàng bị trúng độc, bảo ta đến cứu.
Ta đè nén mọi nghi ngờ, vội vàng đến đó, nhưng lại phát hiện ra…
Chàng không phải bị trúng độc, mà là trúng xuân dược.
Ta suốt đêm châm cứu giải độc cho chàng, người đã gần như mất hết lý trí, lại còn phải chuẩn bị nước thuốc tắm lau người cho chàng.
Mãi đến khi trời sáng, ta mới biết được chuyện xảy ra ở viện của Quận chúa.
Đêm đó vô cùng hỗn loạn.
Vị đại ca sai dịch nói, chàng tự mình xông ra khỏi tiểu viện, vội vã đến nhà thôn trưởng, bảo Vương bá nhanh chóng tìm ta và gọi người đến.
Còn những người ở gần tiểu viện, bị tiếng la hét ồn ào đánh thức.
Họ hé mở khe cửa, nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt tía tai…
Quận chúa không mặc áo trong, khoác hờ chiếc váy đỏ rực rỡ, gần như trần truồng đuổi theo đám hộ vệ trong sân.
Những người đàn ông kia ban đầu rất kinh hãi, nhưng bị người phụ nữ mà ngày thường không dám mơ tưởng ôm chặt lấy, nên không phản kháng mạnh mẽ lắm.
Đặc biệt là khi Quận chúa ra lệnh, nói rằng nếu họ không nghe theo ý mình, thì sẽ chặt đầu họ.
Cứ nửa đẩy nửa đưa, bảy tám tên hộ vệ vẻ mặt kỳ lạ, lần lượt đi vào nhà.
Tiếng rên rỉ gần như không dứt suốt đêm.
Sáng ngày hôm sau, trong nhà kho phía sau tiểu viện vang lên tiếng gõ cửa.
Có người tháo chốt cửa, thả hai nha hoàn bị nhốt bên trong ra.
Họ đẩy cánh cửa hé mở, một lát sau, mặt tái mét, toàn thân run rẩy chạy ra ngoài.
Tiếp đó, các tỳ nữ quỳ trước mặt quan sai, liên tục dập đầu, khóc lóc cầu xin sự bảo vệ của quan phủ, nếu không chắc chắn sẽ bị Quận chúa gi ết ch.ết.
Trong lời khai lắp bắp của họ, các quan sai đã biết được nguyên nhân,
Mặc dù Mộc Vương đã hồi phục trí nhớ, bề ngoài thân mật với Quận chúa, nhưng lại không muốn đụng vào nàng, mỗi đêm ngủ riêng một phòng, cũng không nhắc đến chuyện hồi kinh.
Quận chúa trong lòng bất an, để trói chặt trái tim người yêu, khiến Mộc Vương cầu xin Hoàng thượng ban hôn, đã nghĩ ra cách dùng thuốc.
Thuốc hợp hoan là trộm của Thành Vương, nghe nói hiệu quả rất mạnh.
Vì vậy Quận chúa cũng nảy sinh lòng đề phòng với hai tỳ nữ, trực tiếp đuổi họ đến phòng củi, nhốt lại.
Kết quả không hiểu sao, trong phòng không có Mộc Vương, nhưng lại có thêm bảy tám tên thị vệ mình trần.
Biết được sự nghiêm trọng của sự việc, nhân lúc Quận chúa còn đang ngủ say, các tỳ nữ vội vàng trốn thoát, tìm kiếm sự bảo vệ.
Khi quan sai báo lại sự việc này, phu quân đang mơ màng tỉnh dậy.
“Họ không nói dối. Ta đã nghe được kế hoạch của Đồng Khuynh, tối qua nhân lúc nàng ta không để ý, đã đổi chén, ai ngờ nàng ta cũng tự hạ thuốc vào chén của mình.”
Phu quân sắc mặt tái mét ngồi dậy, đối diện với mấy quan sai, thần sắc nghiêm nghị chưa từng có.
“Chuyện này là Đồng Khuynh Quận chúa tự chuốc lấy, bổn vương lệnh các ngươi nhanh chóng xử lý hậu quả, không được để nàng liên lụy đến dân làng vô tội.”
Rồi quay sang ta đang bối rối.
Trong nháy mắt, ánh mắt chàng trở nên dịu dàng trìu mến.
“A Yên, những gì nàng muốn biết, lát nữa ta sẽ giải thích cho nàng. Bây giờ cùng đi xem nào.”
Trong tiểu viện, các quan sai vẻ mặt kỳ lạ tiến lên báo – các thị vệ đều đã tự cắt cổ, thi thể vừa mới được khiêng đi.
Các tỳ nữ trốn sau lưng họ ôm nhau thành một nhóm, nhỏ giọng nức nở.
Phu quân chậm rãi bước vào nhà.
Quận chúa đang ngồi với vẻ mặt u ám, trong mắt không có tiêu điểm, trên người mặc cũng không còn là chiếc váy đỏ yêu thích nhất.
Phu quân ngồi xuống đối diện nàng, một lúc lâu sau, nàng mới bừng tỉnh khỏi cơn hoảng hốt, vội vàng lao tới.
Nhưng bị quan sai bên cạnh chặn lại, nàng ta liền ngồi bệt xuống nền đất đầy máu.
“Mộc Nam, không phải lỗi của ta.”
Nàng khóc nức nở, lặp đi lặp lại câu này.
“Nàng chưa bao giờ phạm sai lầm? Từ khi ta quen biết nàng, mọi chuyện đều là lỗi do người khác. Tối qua cũng vậy sao?”
Phu quân cười, nụ cười nhạt nhẽo và xa lạ, mang theo sự lạnh lẽo mà ta chưa từng thấy.
Quận chúa hoàn hồn, vội vàng giải thích.
“ Mộc Nam, không phải như chàng nghĩ đâu. Họ… họ muốn làm loạn, đều bị ta xử tử, không có chuyện gì xảy ra, ta vẫn ổn.”
“Đừng nghe những lời đàm tiếu đó. Hơn nữa, chàng đã từng thành thân, ta cũng không trách chàng, chỉ cần chàng tin ta, chúng ta vẫn có thể một đời một đôi.”
Nàng ta cố gắng nắm lấy vạt áo buông thõng của phu quân, nhưng lại bị chàng ghét bỏ đá văng ra.
“Đồng Khuynh, thuốc là do nàng hạ, người cũng do nàng gi.ế.t, cho dù là Quận chúa, cũng không nên vượt ra ngoài pháp luật, nàng hãy ngoan ngoãn theo quan sai đến phủ nha một chuyến.”
Quận chúa vốn còn đang ầm ĩ, ngẩn người ra một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra.
Nàng trợn tròn mắt, thần sắc méo mó, “Ngươi biết ta hạ thuốc sao? Là ngươi, hóa ra là ngươi, cố tình bày mưu hãm hại ta!”
“Ta chỉ thấy ngươi ghê tởm, nên mới rời đi mà thôi.”
Phu quân nhàn nhạt nói: “Là ngươi ác giả ác báo… uy hiếp vợ con ta, ngay cả trời cũng không thể dung thứ.”
“Vợ? Hóa ra ngươi vì nàng ta…”
Quận chúa chỉ nghe được những từ mà nàng ta ghét nhất, hung hăng chỉ vào ta, giọng nói càng thêm bén nhọn.
“Ngươi đã khôi phục trí nhớ, hẳn phải biết trước kia ngươi thích ta, chứ không phải một thôn phụ ti tiện như nàng ta, ngươi dựa vào đâu mà vì nàng ta mà phụ ta!”
Phu quân liếc mắt nhìn qua, nói rằng trước kia mình đã nhìn nhầm người, chỉ coi Quận chúa là tính tình ngang ngược, bây giờ mới biết tâm địa nàng ta độc ác, không thể cứu vãn.