Chương 7:
Trong thời gian hồi phục, tôi nhận được rất nhiều thuốc bổ quý hiếm.
Một số là mẹ Giang đưa, một số khác thì do Bùi Chiêu đưa.
Nghe Cố Cửu Ninh nói, Giang Nhu đã âm thầm tức giận vì chuyện này.
Vài ngày sau, ngay khi có tin tôi khỏi bệnh, vương phủ đã gửi thiệp mời tới, nói là Tiêu Vương mời tôi đến thăm một chuyến.
Xem ra Bùi Chiêu đã bắt đầu nghi ngờ.
Trước khi ra ngoài, Cố Cửu Ninh liên tục dặn dò: “Nhớ kỹ, muội chỉ được phép nói chuyện, không được có tiếp xúc thân thể.”
Tôi ngại y dong dài, nên cũng giao cho y một nhiệm vụ.
Bùi Chiêu hẹn tôi, đơn giản là vì cái tên tôi đã gọi trước khi hôn mê.
Lúc đó có quá nhiều người nên không có cách nào hỏi trực tiếp.
Hôm nay, hắn đặc biệt đưa tôi đến hồ nước nơi mà hắn và Giang Nhu thường đến chơi khi còn bé.
Nơi này, chỉ có hai người biết.
Khác với thái độ vào mấy ngày trước, lúc này hắn dịu dàng hơn một chút: “Tống cô nương có ấn tượng gì về nơi này không?”
Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng lắc đầu.
Y không bỏ cuộc.
“Cái tên mà hôm đó trước khi hôn mê cô đã gọi, cô có còn nhớ không?”
Tôi nhẹ nhàng nói: “Ta đã nghe Cố đại ca nói, nhưng ta không hề có ấn tượng gì với cái tên này. Huynh ấy còn nói, có lẽ đó là người rất quan trọng với ta.”
Sau đó, tôi lại giả vờ buồn bã: “Quên nói với Vương gia, ta bị mất trí nhớ, chuyện trước kia đều đã quên hết, đó hẳn là một đoạn ký ức rất tồi tệ.”
Bị bọn buôn người lừa bán, thì có thể có kỷ niệm đẹp gì chứ.
Tôi đưa tay bẻ một đóa hoa bên bờ, tay áo dài trượt xuống để lộ ra những vết sẹo cũ gớm ghiếc trên cánh tay, tương phản với làn da trắng nõn và mềm mại, làm người khó có thể bỏ qua.
Vừa muốn che lại, đã bị Bùi Chiêu phát hiện.
Hắn lập tức nắm lấy cổ tay tôi, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve vết sẹo: “Vết sẹo này…”
“Ta nghe sư phụ của ta nói, ông ấy đã cứu ta khỏi một đám ăn xin đang giành đồ ăn. Ta vì cứu ông ấy mà trúng một đao của ăn xin, bởi vì đêm đó trời mưa, miệng vết thương bị dính nước mưa, cho nên đã để lại sẹo.”
Nhìn đi, hệt như trong trí nhớ của hắn. Giang Nhu thật rất tốt bụng, cho dù gặp nguy hiểm cũng không quên giúp đỡ người khác.
Bùi Chiêu rất xúc động, thật lâu không nói nên lời.
Chắc là hắn đang đấu tranh trong lòng, tôi trước mắt càng giống Giang Nhu trong lòng hắn hơn, nhưng Giang Nhu kia đã ở bên cạnh hắn nhiều năm, không thể không có tình cảm.
Cảm tình của con người rất kỳ lạ, lúc có không biết quý trọng đến khi mất đi mới hối hận.
Nếu hắn có tình cảm trong sáng một lòng một dạ với cô ả xuyên không, hoặc nếu hắn tin tưởng vững chắc vào phán đoán trong lòng mình, xóa tan sương mù mà trao tình cảm chân thành độc nhất cho Giang Nhu thật, thì tương lai sẽ không có chuyện như thế.
Chính vì sự do dự của hắn mà sau này Tống Cẩm An sinh ra căn bệnh cố chấp với hắn, luôn cho rằng mối quan hệ giữa nàng và Bùi Chiêu rạn nứt, chỉ do sự tồn tại của cô ả xuyên không.
Ai mà chẳng biết chơi trò mập mờ với người khác?
Chỉ là có một số người có giới hạn, không thèm dùng cách này để vấy bẩn tình cảm của mình.
Tiếc là, tôi không có điểm giới hạn!
Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn: “Không biết vì sao, mặc dù ta chưa gặp vương gia được bao nhiêu lần, nhưng ngài luôn mang đến cho ta cảm giác rất quen thuộc. “
Biểu cảm của tôi càng ngây thơ, tâm trạng của Bùi Chiêu càng trở nên phức tạp.
Lợi dụng sự xao lãng của hắn, tôi vờ trượt chân mà hắn cũng nhanh nhẹn giữ tôi lại.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn có một sự dịu dàng khó hiểu.
Khi Giang Nhu đến, tôi đang nằm trong vòng tay của Bùi Chiêu với khuôn mặt thảng thốt.
Thấy Giang Nhu tức tới mức khuôn mặt trở nên trắng bệch, tôi vội vàng lùi lại: “Giang tỷ tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, vừa rồi ta suýt nữa bị té, nếu không có vương gia…”
Giang Nhu nghiến răng nói: “Muội muội không sao thì tốt.”
Sau đó, cô ta lấy cớ có chuyện riêng tư muốn nói chuyện riêng với tôi, nên Bùi Chiêu chỉ có thể rời đi trước.
Ngay khi người đó rời đi, cô ta không thèm ngụy trang nữa.
“Tống Cẩm An, xem ra ngươi không nhớ đến lời cảnh cáo lần trước. “
Tôi mỉm cười nói: “Ngươi muốn nói lần nào? Là lần ở núi giả hay là lần Chu Phỉ ám sát ta?”
Sắc mặt Giang Nhu hơi thay đổi: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?”
Tôi thở dài và nói: “Chu Phỉ tội nghiệp, đến c.h.et vẫn còn nhớ ngươi.”
Nói xong, tôi lấy một con dao từ trong tay ra rồi chậm rãi tiến lại gần cô ta.
Tôi nói với vẻ phấn khích: “Ngươi không biết, lúc con dao này đâm vào bụng Chu Phỉ, lúc ấy máu phun vào tay ta, thật nóng. Hắn đau đến mức cả người run rẩy, giống như con chó vùng vẫy lúc hấp hối. Nếu không bị gián đoạn, ta vốn định moi tim hắn ra tặng cho người ấy chứ. Hắn yêu ngươi như vậy, hẳn là sau khi c.het cũng muốn trao trái tim chân thành của mình cho ngươi ha.”
Nói xong, tôi cố tình ném con dao tới trước mặt cô ta.
Giang Nhu sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất, hai mắt mở to, khuôn mặt trắng bệch, kinh hãi lui về sau.
“Tống Cẩm An, ngươi điên rồi! Vì có được Bùi Chiêu, ngươi lại không ngần ngại ra tay tàn nhẫn như vậy!”
Tôi nghiêng người về phía cô ta, trịch thượng nói: “Đây mà là tàn nhẫn? Đỗ Quyên, vậy còn hệ thống của cô thì sao? Các người tự ý bóp méo cuộc sống của người khác, có gì tốt đẹp hơn tôi?”
Đỗ Quyên là tên thật của cô ả xuyên không.
Đã lâu lắm rồi không có ai gọi nó, lúc nghe thấy hai chữ này, cô ta lập tức sững sờ.
Ngay sau đó, nỗi sợ hãi trên khuôn mặt cô ta biến mất, cô ta đứng dậy với đôi chân run rẩy: “Hóa ra cô cũng xuyên không, vậy chúng ta coi như giống nhau, cô dựa vào cái gì mà ra vẻ cao cao tại thượng.”
Tôi không nói, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta.
Bị nhìn chằm chằm đến mức đáy lòng run rẩy, cô ta vô thức lùi lại một bước, biểu cảm rất không được tự nhiên.
Tôi giơ tay đẩy nhẹ một cái, người nọ lập tức rơi xuống hồ nước phía sau.
Cô ta vùng vẫy dưới nước bị sặc sụa mấy lần, cuối cùng túm chặt cỏ trên bờ, đôi mắt lóe lên khát vọng sống lại của người c.het đ.u.ố.i, nhưng lại bị tôi ấn đầu xuống nước lần nữa.
Tôi lạnh lùng quan sát cho đến khi cô ta uống đầy nước, mới kéo người lên.
Giờ phút này, Giang Nhu đã quên giận mà ra sức hít thở, sắc mặt trắng bệch như người che.t.
“Cô có biết hình phạt tốt nhất đối với một người là gì không?”
Nhìn khuôn mặt sợ hãi của cô ta, tôi hoàn toàn mất đi ý muốn tiếp tục chủ đề này.
Đối thủ quá vô dụng, việc này ảnh hưởng rất nhiều đến trải nghiệm trò chơi.