Trừng Phạt Nữ Phụ

Hoàn truyện



Chương 17: Hoàn truyện

Lý do tại sao tôi không thể về nhà là vì từ khi có ý thức tôi đã bị ràng buộc với hệ thống.

Chấp nhận các nhiệm vụ khác nhau được hệ thống giao, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành.

Tôi không biết mình đến từ đâu, cũng không biết mục đích của các nhiệm vụ là gì, tôi chỉ biết tôi càng hoàn thành nhiệm vụ, cấp bậc của tôi sẽ càng cao.

Thân phận của tôi, cũng cao hơn hệ thống.

Nếu nói cô ả xuyên không mang theo bàn tay vàng, thì thứ tôi mang theo là một plug-in. (dùng để gian lận trong trò chơi)

Mỗi lần nhiệm vụ kết thúc, tôi có thể chọn ở trong không gian mình từng ở, nhìn cuộc sống của các nhân vật mà tôi từng nhúng tay vào, sau khi tôi rời đi họ sẽ sống thế nào.

Trước khi Giang Nhu tỉnh lại, Giang gia đã bắt đầu xuống dốc.

Bùi Chiêu chậm chạp không tỉnh lại, cha hắn tất nhiên sẽ không buông tha cho Giang gia.

Vì vậy, Giang Nhu đã giao thuốc giải mà tôi để lại cho vương gia, điều kiện duy nhất là hủy bỏ hôn ước với Bùi Chiêu.

Về phần Bùi Chiêu, người nhà đã cắt cụt chân bị đâm của hắn để bảo vệ tính mạng. Sau khi bị đầu độc quá lâu chân còn lại cũng đã mất khả năng cử động, sau khi tỉnh dậy hắn chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển.

Từ một vương gia hào hoa phong nhã, cao quý và nổi tiếng, hắn đã trở thành một kẻ vô dụng bị gia đình bỏ rơi, một lòng muốn c.h.ế.t.

Không có cha Bùi Chiêu dùng quan quyền chèn ép, cộng thêm đầu óc linh hoạt của Giang Nhu, công việc kinh doanh vốn suy giảm của Giang gia đã được đưa lên một tầm cao mới.

Giang Nhu cũng trở thành người giàu nhất triều đại này.

Việc đầu tiên nàng làm khi kiếm lời là đưa cha mẹ Giang về quê để hưởng tuổi già.

Sau đó, nàng đã giúp Cố Cửu Ninh có được vị trí dưới một người trên vạn người trong triều.

Hai người một tay nắm quyền một tay nắm tiền, cuộc sống suôn sẻ như nước.

Kết thúc của câu chuyện, dường như không liên quan gì đến tình yêu, nhưng có sự đồng hành cùng nhau.

Nhưng vẫn là câu nói kia, hiện tại không liên quan, không có nghĩa là tương lai không liên quan.

Cứ như vậy, tôi lang thang một mình rất lâu, có một hôm, Tiểu Thất đã biến mất thật lâu, đột nhiên xuất hiện.

“Chủ nhân, tôi không tìm cô, có phải cô sẽ quên tôi luôn hay không!”

Giọng nói mang theo oán trách và tủi thân.

Tôi cười: “Ngốc, bởi vì tôi biết, cậu sẽ trả thù cho tôi.”

Mặc dù tôi không biết mình đến từ đâu và đi về đâu, nhưng Tiểu Thất đã ở bên cạnh tôi từ khi tôi có ý thức.

Nó là người duy nhất quan tâm đến tôi và luôn ở bên tôi.

Tiểu Thất kiêu ngạo nói: “Tôi đã xử lý hệ thống của cô ả xuyên không kia, để sau này nó không thể làm hại người khác nữa.”

“Tiểu Thất của tôi lợi hại quá.”

Dứt lời, Tiểu Thất nghiêm nghị nói: “Chủ nhân, lần sau dù có vì hoàn thành nhiệm vụ, cũng không thể lấy thân mạo hiểm!”

“Đó là chỉ là ngoài ý muốn, lần sau sẽ không vậy nữa.”

Tiểu Thất chán nản nói: “Tôi biết cô đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ để tăng cấp độ, sau đó giúp tôi tiến hóa thành một thực thể, nhưng tôi thà mình mãi mãi hư vô mờ mịt, cũng không muốn cô bị tổn thương dù chỉ một chút.”

Nhưng tôi cũng biết, mong muốn lớn nhất của Tiểu Thất là phát triển thành một thực thể, làm bạn bên cạnh tôi.

Trong một cuộc sống lâu dài, cô đơn là lẽ thường tình, nhưng khi có bạn đồng hành vẫn luôn là chuyện tốt.

Tôi còn định nói thêm gì đó, thông báo nhiệm vụ mới đột nhiên vang lên.

Chà, đành chờ lần sau gặp rồi nói vậy.

Tuy nhiên, nhìn vào lời nhắc cấp bậc trên đầu tôi, tôi thật sự mong chờ lần gặp lần sau với Tiểu Thất.

<<Hoàn>>


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.