Đó rõ ràng là một âm thanh máy móc, nhưng vì lý do nào đó, tôi có thể nghe thấy một chút lo lắng.
Tôi hạ quyết tâm và tiếp tục trả lời bằng suy nghĩ của mình:
“Sao phải quay lại? Đã 14, 15 năm rồi.”
“Về lại ta đã hơn 30 tuổi rồi. Không biết thân hình ta bao nhiêu tuổi, không biết bố mẹ có còn nhớ ta không. Được ở đây thật tuyệt vời. Ta giàu, trẻ và đẹp. Đế Trường Thanh cũng biết hắn yêu ta.”
Nói đến đây tôi không nhịn được cười.
Âm thanh điện tử im lặng hồi lâu rồi lại vang lên.
[Sau khi phân tích hệ thống, nhân vật phản diện Đế Trường Thanh có một nhân cách khiếm khuyết, không thể thay đổi được.]
Tôi không coi trọng điều đó:
“Này, ngay từ đầu nữ chính của ngươi đã không làm đúng vai của mình. Chuyện đó lớn đến mức nào chứ? Điều tồi tệ nhất ta có thể làm bây giờ là chế.t một lần nữa để truyền cảm hứng cho hắn.”
Lần này hệ thống im lặng lâu hơn.
Tôi dành thời gian nhìn Cố Kỳ và Hạ Mộng Ngọc, chân thành khuyên nhủ bọn họ:
“Bây giờ các người đã thoát, đừng quan tâm đến ai nữa và sống cuộc sống của mình.”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hai người, tôi an ủi họ:
“Đừng lo lắng, ta biết chuyện gì đang xảy ra.”
Không phải hắn ta chỉ là một kẻ tâm thần thôi sao?
Hơn nữa bây giờ đã có hệ thống nên tôi không tin mình không thể làm được.
Nói xong, tôi lấy trong người ra hai tờ ngân phiếu, mỉm cười:
“Ta không hối hận vì đã cứu các ngươi. Chắc hai người vẫn chưa kết hôn thật, ta thì chuẩn bị đến kinh thành. Sau này khó có dịp gặp lại, cứ coi như đây là mừng cho hôn sự của hai ngươi.”
Hạ Mộng Ngọc trợn tròn mắt, nước mắt lăn dài trên má, thật sự rất đau lòng.
Màn đêm bên ngoài càng lúc càng tối, bầu trời đầy sao.
Giọng nói của Phù Ly vang lên:
“Tiểu thư, lão gia đã phái người tới báo, nói có quý nhân tới.”
Lông mày tôi giật giật nhìn hai người:
“Chiếc thuyền này được trang bị đầy đủ mọi thứ. Hai ngươi chắc vẫn chưa thưởng thức hết cảnh đẹp của Dương Châu phải không? Hai ngày tới hãy chỉ vui chơi ở đây thôi nhé?”
Hai người tỏ vẻ buồn bã và biết ơn, cúi chào tôi thật sâu, tôi vẫy tay rồi bước ra ngoài.
Sau khi bước ra khỏi thuyền, tôi tiếp tục cố gắng nói chuyện với hệ thống.
“Kết cục của huynh trưởng Đế Trường Thanh là thế nào? Ngàn mũi tên xuyên qua trái tim hắn phải không?”
Tôi thở dài:
“Chậc, nhưng hắn hiện tại đã là hoàng đế, thực sự khó khăn, âm mưu này có thể giải quyết được sao?”
Âm thanh điện tử cuối cùng cũng có chút tuyệt vọng.
[Nếu không phải do cô thì âm mưu của chúng tôi đã không sụp đổ.]
Tôi nheo mắt cười lạnh:
“Vậy ngươi lại định giế.t ta nữa à?”
Vẫn là người du hành trái phép? Du hành xuyên thời gian không phải là điều tôi mong muốn ngay từ đầu.
Tại sao tôi phải trả giá cho sai lầm của họ.
Có lẽ vì cảm thấy tội lỗi nên giọng nói dịu đi.
[Hoặc là Đế Trường Thanh có thể từ bỏ ngai vàng. Chỉ cần ký chủ giúp chúng ta sửa chữa cốt truyện, chúng tôi có thể đưa cô trở lại thế giới ban đầu trước khi xuyên qua, sai số không quá nửa tháng.]
Nó khá là hấp dẫn.
Tôi hơi dao động, nhưng cũng không trả lời hệ thống ngay.
Dù sao quyền chủ động bây giờ đều nằm trong tay tôi, nhất định có bí mật nào đó mà họ chưa nói cho tôi biết.
Trở lại phủ, liếc mắt liền nhìn thấy Đế Trường Thanh.
Bên cạnh hắn là Bạch Hằng và một người đàn ông rất lịch lãm khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.
Tôi cau mày. “A Hằng?”
Bạch Hằng vẻ mặt nghiêm túc:
“Đại tỷ.”
Đế Trường Thanh mỉm cười:
“Tiểu đệ của Nhạc Nhạc sẽ cùng chúng ta đến kinh thành, Nhạc Nhạc vui chứ?”
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi: “Ngài… ”
Thẩm Ninh Mai đứng bên cạnh nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang định giơ lên của tôi, giải thích:
“Bên cạnh A Hằng là thầy của nó, Quý tiên sinh. Lần này ông ấy được bổ nhiệm làm tể tướng ở kinh thành, Nhạc Nhạc nhất định không được thô lỗ.”
Tôi xem xét tình hình hiện tại, kìm nén cảm xúc và chào Quý Thanh Thần.
Thì ra đây là việc Đế Trường Thanh nói hắn sẽ làm.
Tôi lại nhìn Bạch Hằng, Bạch Hằng lại gần tôi, thấp giọng giải thích:
“Ta sẽ cùng sư phụ đến đó tham gia khảo thí năm sau.”
Tôi quay sang Đế Trường Thanh đang bình tĩnh quan sát biểu cảm của tôi rồi mỉm cười.
“Cảm ơn bệ hạ đã quan tâm. Ta rất vui.”
Nửa tháng sau, chúng tôi tới Bắc Kinh.
Khi quay lại đây lần nữa, tôi có cảm giác như mình đang ở một thế giới khác.
Trên đường về tôi thường ở lại với Bạch Hằng.
Thỉnh thoảng Đế Trường Thanh nói chuyện với tôi, tôi cũng chỉ nói vài câu lấy lệ.
Đa phần, Đế Trường Thanh chỉ nhìn tôi, không rõ hắn đang nghĩ gì.
Tôi cũng không quan tâm, vì tôi quá bận rộn với việc vượt qua hệ thống ch.ế.t tiệt đó.
Tôi còn có được một tin tức quan trọng: Sở dĩ hệ thống không thể làm gì Đế Trường Thanh là bởi vì hắn lên ngôi, trở thành thiên chi kiêu tử, được thần long hộ mệnh.
Xe ngựa dừng lại khi tới thành Đông, nơi tập trung phủ của các quan chức ở kinh thành.
Tôi mở rèm ra, thấy Bạch Hằng xuống ngựa, liền cung kính đi tới xe ngựa phía sau đỡ thầy mình ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, tôi đang định xuống xe thì giọng nói của Đế Trường Thanh mang theo ý cười.
“Nhạc Nhạc định đi đâu?”
Cho dù tiếng cười đó có vui vẻ đến thế nào đi chăng nữa thì nó cũng có mùi đáng sợ.
Tôi thản nhiên nói: “Ồ, ta định nói với A Hằng vài lời.”
Đế Trường Thanh nhìn chằm chằm ta nửa cười, nửa không cười, sau đó nói:
“Đi đi, ta chờ nàng.”
Tôi ngồi lại vào chỗ với vẻ mặt vô cảm:
“Không cần đâu, A Hằng đã trưởng thành rồi.”
Trường Thanh lạnh lùng, lông mày dịu lại:
“Chúng ta đều ở kinh thành, Nhạc Nhạc muốn gặp hắn bất cứ lúc nào cũng được.”
Khi cỗ xe càng đến gần hoàng thành, cảm giác ghê tởm lại nổi lên, khiến bụng tôi quặn thắt.
Tôi nắm lấy góc áo của Đế Trường Thanh, ép ra mấy giọt nước mắt.
“Chúng ta có phải sẽ sống trong cung không?”
Mặt tôi chắc hẳn trông rất xấu xí.
Ánh mắt Đế Trường Thanh hơi thay đổi, có chút sợ hãi, như sắp đánh mất thứ gì đó.
Hắn ôm tôi thật chặt, như muốn khảm tôi vào tận xương tủy.
Tôi kìm nén cơn buồn nôn và khóc.
“Ta nghe nói cung điện… là nơi để ăn thịt người.”
Giọng nói trầm thấp của Đế Trường Thanh vang lên, mơ hồ có tiếng thở dài.
“A Hi, nếu nàng không thích, chúng ta sẽ không ở lại.”
Lưng tôi cứng lại.
Đế Trường Thanh vẫn luôn gọi tôi là Nhạc Nhạc theo tên cha mẹ tôi đã đặt, ngoại trừ lần đầu gặp nhau ở bến thuyền, đây là lần đầu tiên hắn gọi tôi là A Hi.
Cuối cùng, tôi không phải sống trong cung mà ở trong phủ nơi Đế Trường Thanh ở khi còn là hoàng tử.
Biệt phủ Thanh Vương.
Đó là nơi tôi sống lâu nhất.
Không giống như cung điện, nơi này để lại cho tôi bao kỷ niệm đẹp.
Mặc dù bây giờ nghĩ lại, tất cả chỉ là giả, nhưng ít nhất nó cũng tốt hơn trong cung, một nơi đầy rẫy những cơn ác mộng.
Tôi đứng trong vườn của phủ Thanh Vương, nhìn vào một đài rất cao trong hoàng thành, giả vờ không hiểu hỏi:
“Đó là cái gì?”
Mặc dù tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó nhưng tôi đã nghe nó nhiều lần.
Đế Trường Thanh kiên nhẫn giải thích với tôi:
“Đó là Vọng Tinh Đài, nàng có muốn xem không?”
Tôi lãnh đạm nói: “Ta sẽ không đi, nghe đến cái tên này ta thấy không vui.”
Hắn sững sờ trong giây lát, một số cảm xúc khó tả đang tràn ra từ đôi mắt đen hắn.
“Nàng nhớ mà, phải không?”
Tôi mỉm cười hỏi: “Nhớ cái gì?”
Hắn vẫn kiên định nhìn tôi, cuối cùng khẽ lắc đầu:
“Không có gì.”
Tôi lại nhìn xung quanh rồi thản nhiên nói:
“Ta vừa nghe ngài gọi A Hi. A Hi có phải tên người đó không?”
Ánh mắt Đế Trường Thanh tối đi, nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh:
“Nàng không phải cũng là A Hi sao?”
Tôi thở dài và không nói gì thêm.
Suy nghĩ của hắn ngày càng trở nên khó đoán trong hai năm qua.
Đế Trường Thanh tiến lên hai bước, áo bào trắng rũ xuống giữa những bông hoa, làn gió nhẹ mang theo hương thơm thoang thoảng.
Đôi lông mày rậm và sắc sảo của hắn hơi nhướng lên, trên môi nở một nụ cười yếu ớt mà tôi không thể hiểu được.
“Nàng và A Hi là cùng một người!”