Vĩnh Biệt Đế Trường Thanh

Đại kết cục



Chương 32: Đại kết cục

Tôi biết Đế Trường Thanh sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy.

Thế là một tháng sau, tôi lại bất tỉnh trước mặt mọi người mà không hề báo trước.

Lần này hôn mê kéo dài hơn, bảy ngày.

Tôi chắc chắn không lo lắng về việc bị chôn vùi.

Dù sao thì tôi cũng cực kỳ hiểu rõ tâm lý điên cuồng của Đế Trường Thanh.

Tôi sẽ không tìm hiểu lý do tại sao hắn ta lại yêu tôi nhiều đến vậy.

Ngày hệ thống tiêu tan, tôi rõ ràng cảm nhận được một lực lớn không thể giải thích được đang bảo vệ linh hồn mình.

Tôi nghĩ đó có lẽ là ý chí của thế giới này để cảm ơn tôi vì đã giúp nó thoát khỏi sự kiểm soát của các thế lực vô hình khác và giành được tự do.

Bất kể bạn là ai, tự do đều đáng được tôn vinh.

Tự do đôi khi còn quan trọng hơn mạng sống.

Tôi đã cảm nhận được điều này một cách sâu sắc từ kiếp trước.

Tôi vẫn nhớ thế giới cũ của mình và thậm chí còn có một câu nói về nó.

‘Hãy cho tôi tự do hoặc cho tôi cái c.hế.t.’

Và vì Đế Trường Thanh là đứa con định mệnh của thế giới này nên hắn càng phải yêu tôi nhiều hơn.

Suy cho cùng, tôi đã mất mười hai năm và hai mạng sống để đổi lấy điều này.

Khi tôi nói rằng tôi đã từ bỏ nhiệm vụ, tôi thực sự có tâm lý rằng mình có thể sẽ chế.t cùng thế giới này.

Và nếu Đế Trường Thanh không chế.t cùng thì việc hắn yêu tôi sẽ là vũ khí lớn nhất để tôi trả thù.

Tôi đã phải chịu đựng điều này và tôi biết từ ‘yêu thương’ gây tổn thương như thế nào.

Bảy ngày sau, tôi tỉnh dậy.

Khi đó, toàn thân Đế Trường Thanh như một xác sống.

Vẻ ngoài đế vương không còn đẹp trai bằng một nửa như xưa.

Nhưng tôi không cảm thấy khó khăn gì cả, chỉ cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Quả thực đó là liều thuốc tôi đã bỏ ra hàng ngàn lượng vàng để có được từ vị thầy lang nổi tiếng.

Tôi hất cằm nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài:

“Đế Trường Thanh, buông nhau ra chẳng phải là tốt hơn sao?”

Hắn lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe.

Bây giờ trông hắn như thể đã phải chịu đựng đủ loại đau khổ trên đời.

Tôi nở một nụ cười mỉa mai.

“Thì ra tình yêu của ngươi cũng chỉ như thế này thôi.”

“Ngươi có muốn tận mắt nhìn ta chế.t trong lòng ngươi lần nữa không? Vậy ta sẽ thỏa mãn ngươi.”

Vừa nói tôi vừa rút ra một con dao găm.

“Đừng tiếp tục tới gặp ta nữa, đó là tra tấn. Chúng ta hãy kết thúc nó một lần và mãi mãi!”

Nói xong tôi đâm mạnh vào phía tim mình.

Một bàn tay gầy gò trắng nõn giữ chặt con dao găm.

Máu chảy xuống tay hắn, rơi xuống gấu váy của tôi, trông thật là nhức mắt.

Hắn nở một nụ cười buồn bã và vô cùng đau khổ.

“Đừng làm tổn thương mình…”

“Ta sẽ để nàng đi.”

Câu nói này gần như đã dùng hết sức lực của hắn, hắn tựa người vào vai tôi, không kìm được nước mắt.

Tôi đã có được thứ mình muốn. Thật hạnh phúc.

“Vậy hứa với ta, ngươi phải sống thật tốt. Dù sao, ta chỉ có thể sống nếu ngươi sống.”

Tôi biết rằng bản án này sẽ trở thành nhà tù đối với hắn trong cuộc đời này, một xiềng xích mà hắn không bao giờ có thể thoát ra được.

Để hắn ta không thể sống hay chế.t.

Ngày tôi rời kinh thành.

Tuyết rơi nhiều nhất.

Tôi biết Đế Trường Thanh đang ở trên Vọng Tinh Đài quan sát tôi.

Nhưng tôi không nhìn lại.

Khi tôi trở lại thành Dương Châu, tất cả các kỹ nam, kỹ nữ ở thành Dương Châu, dù là Nam Phong Các hay nhà chứa, đều đã đến bến tàu để chào đón tôi.

Tôi trông rất vui vẻ, tiêu rất nhiều tiền và bắt đầu lễ hội bắn pháo hoa mười ngày.

Một mỹ nam tử nói:

“ Bạch tiểu thư thật hào phóng, người chọn ai trong số bọn ta nào?”

Kỹ nam số một ở thành Dương Châu, Nguyên Khanh Khanh che miệng cười ngọt ngào: ”

“Vũ Hân, ngươi thực sự cho rằng mình là người duy nhất có thể làm vui lòng Bạch tiểu thư ở thành Dương Châu sao?”

Nói đến đây, hắn đứng dậy và nói: “Vì đang vui quá nên Khanh Khanh sẽ múa một điệu để cổ vũ Bạch tiểu thư.”

Cảnh đẹp khiến lòng người vui vẻ.

Tôi liếc nhìn về phía sao Bắc Đẩu và uống hết rượu trong một ngụm.

Từ giờ trở đi.

Đế Trường Thanh hãy coi mình như một kẻ cô độc và ngồi trên ngai vàng như một hoàng đế.

Tôi là nữ tử giàu nhất thành Dương Châu, Bạch Hi Nhạc, người suốt ngày uống rượu và ca hát.

Tuyết dày ở kinh thành không thể rơi ở Dương Châu.

Gió xuân từ phía nam sông Dương Tử không thể tới được bờ bắc.

Hãy giữ lời hứa, kiếp này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

-Hết-

TÌNH ĐẦU CỦA TIỂU YÊU

Tình đầu của tiểu yêu

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.