Vĩnh Biệt Đế Trường Thanh

Rời đi



Chương 8: Rời đi

“Hãy gác lại tình bạn giữa chúng ta. Sẽ là một điều tốt cho bệ hạ và ngươi nếu ngươi rời khỏi đây.”

Lời nói đâm vào tim tôi như một con dao.

Sau một hồi im lặng, tôi đồng ý.

Tiêu Vũ Châu ném cho tôi một bộ quần áo nam nhân.

Tôi lên xe ngựa của hắn và thực sự rời khỏi cung.

Khi chúng tôi đến con phố đông đúc, tôi nhìn hắn và nói: “Hãy để ta xuống đây.”

“Không cần ta đưa ngươi ra khỏi thành sao?”

Trong mắt hắn lộ ra chút đề phòng.

Tôi kìm nén nỗi thất vọng trong lòng, mỉa mai nói:

“Ngươi nghĩ ta còn có thể gây thêm rắc rối nữa à?”

Tiêu Vũ Châu bị tôi làm cho nghẹn họng, nói: “Dừng xe.”

Tôi đã bị nhốt trong Trích Tinh Điện sáu tháng rồi, ngoại trừ cuộc diễu hành hàng tháng ra, tôi chưa bao giờ gặp lại nhiều người như vậy.

Tôi hòa mình vào đám đông và nhìn người qua lại.

Mọi người đều mỉm cười và trông có vẻ hạnh phúc.

Cảnh tượng này làm tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi đến đây.

Khi đó, tai họa đang ở mức tồi tệ nhất, người dân gầy như củi, không có quần áo để che thân. Nhà cửa hoang tàn. Tệ hơn nữa, họ còn đổi cả con cái để lấy đồ ăn…

Khi đó, tất cả những gì tôi nhìn thấy trên khuôn mặt họ là sự tuyệt vọng và tê liệt.

Tôi đã sử dụng tất cả kiến thức của mình để giúp đỡ họ, chỉ để giúp họ thoát khỏi cảnh khốn cùng.

Bây giờ, nơi đây đã thịnh vượng hơn gấp trăm lần so với trước đây.

Tôi nghe thấy một cặp vợ chồng đi ngang qua tôi đang dạy con họ:

“Chúng ta có thể có được như ngày hôm nay là nhờ Đế Trường Thanh, chúng ta nợ ngài ấy rất nhiều.”

“Đúng vậy, nhờ hoàng đế bắt được yêu nữ đó. Lần sau chúng ta xuống đường diễu hành, lũ trẻ cũng nên ném đá vào yêu nữ. Chúng sẽ thông minh hơn và có một cuộc sống tốt hơn.”

Tôi chợt bịt miệng lại như bị nghẹn thứ gì đó và không thể thở được.

Một cơn ho dữ dội vang lên và máu đỏ tươi chảy ra từ ngón tay tôi.

Tôi dựa vào bức tường đá bên đường, cảm thấy choáng váng, phải một lúc sau tôi mới tỉnh lại.

Đột nhiên tôi có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình từ phía sau, nhưng khi tôi quay lại thì không thấy gì cả.

Tôi nghĩ một lúc rồi cười.

Tiêu Vũ Châu thực sự không tin tưởng tôi đến vậy sao? Hắn cũng cử người theo dõi tôi.

Tôi đã hứa với hắn sẽ rời khỏi cung điện, nhưng tôi chỉ muốn đến ngôi mộ tập thể để gặp Phù Ly lần cuối.

Suy cho cùng, Phù Ly là người cuối cùng trên thế giới này đối xử tốt với tôi.

Nhưng trước đó tôi phải chuẩn bị một chiếc quan tài thật tốt cho cô ấy.

Tôi đi bộ qua các con phố và cuối cùng tôi cũng nhìn thấy nơi mình đang tìm kiếm.

Nhưng đứng ở cửa, ánh mắt tôi lại dán chặt vào bốn chữ trên tấm biển – Hội quán thương nhân Tần.

“Tần gia?”

Làm sao Hội quán thương nhân Bạch mà tôi thành lập lại có thể trở thành của nhà Tần?

Một tia sét lóe lên trong tâm trí tôi, làm tan vỡ ý thức của tôi.

Tôi chợt nghĩ tới nụ cười mơ hồ của Đế Trường Thanh khi hỏi về Tần Nhiễm.

Một chút hy vọng cuối cùng đã bị nghiền nát thành từng mảnh.

Tôi run rẩy toàn thân, cuối cùng không nhịn được nữa mà bật cười giữa con phố đông đúc này.

Từ mỉm cười, nó biến thành tiếng nức nở không thể kiểm soát.

Những người đi bên cạnh tôi đều tránh rất xa.

Có lẽ họ nghĩ tôi bị điên vì vừa khóc vừa cười.

Nhưng tôi không quan tâm đến cái nhìn của họ, tôi chỉ cảm thấy mình đang sống như một trò đùa.

Mười hai năm sau, mọi nỗ lực của tôi đều vô ích.

Một số người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.

Người tôi yêu, Hoàng đế, đã giam cầm tôi và lừa dối tôi, làm tôi tổn thương sâu sắc.

Tiêu Vũ Châu coi tôi như gánh nặng và chướng ngại vật, vứt bỏ tôi như một chiếc giày mòn.

Tần Nhiễm âm thầm phản bội, trực tiếp đổi tên nơi tôi tạo ra thành tên của hắn…

Mười hai năm này đã biến thành một lưỡi đao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim!

Vết máu trên da và nỗi đau trong lòng khiến tôi muốn ch.ế.t cùng thế giới này ngay lập tức.

Tôi luôn cảm thấy rằng nhìn chung tôi không phải là một người quá xấu.

Làm thế nào mà tôi lại rơi vào hoàn cảnh bị phản bội và chia ly như vậy?

Mọi người bắt đầu chỉ trỏ xung quanh tôi.

“Sao người này lại phát điên ở đây? Này là đang muốn phá rối công việc kinh doanh của ông chủ Tần à?”

“Ngươi có muốn thông báo cho ông chủ Tần không? Từ khi Tần Nhiễm tiếp quản Thương hội, công việc làm ăn của ngài ấy ngày càng phát triển, hơn hẳn so với yêu nữ kia.”

“Đúng vậy, trước đây yêu nữ đó đã bán cho chúng ta một số thứ kỳ quái. Ai biết được ả ta có muốn hại chúng ta hay không…”

Một bóng người xuất hiện cách đó không xa, vẻ mặt phấn chấn.

Là Tần Nhiễm.

Tôi tiến lên một bước rồi khựng lại, cuối cùng cũng không dám bước tới tra hỏi hắn, đành quay người lảo đảo rời khỏi con phố.

Mưa bắt đầu rơi từ trên trời xuống.

Trong một ngôi mộ tập thể.

Mùi thối đặc trưng của người chế.t xộc tới khiến người ta buồn nôn.

Tôi bước qua và thấy những xác chế.t chưa thối rữa nên tôi đi tới và kiểm tra.

Lúc này, tôi thực sự cảm thấy người chế.t chẳng đáng sợ chút nào so với người sống.

Một hai ba…

Tôi không thể tìm thấy Phù Ly.

Tôi không biết mình đã tìm trong bao lâu rồi.

Mưa càng lúc càng nặng hạt.

Cuối cùng tôi ngã xuống đất vì kiệt sức.

Tôi nằm dưới mưa lớn, nhìn đồng hồ đếm ngược trong đầu trôi qua!

[Đếm ngược đến cái chế.t — 0 ngày, 20 giờ, 10 phút và 22 giây.]

Cứ chế.t ở đây đi!

Nơi chôn cất tôi đã chọn cho mình.

Tôi co ro trong một ngôi mộ tập thể đầy đất và xác ch.ế.t.

Những hạt mưa rơi tanh tách đập vào mặt, tôi không thể mở mắt được, chỉ cảm thấy cuộc đời đang trôi qua.

Có tiếng bước chân dừng lại bên cạnh tôi, và một bàn tay chạm vào má tôi.

Tôi không biết đây có phải là ảo ảnh không.

Giọng nói của Đế Trường Thanh vang lên, vẫn lạnh lùng như trước.

Ngay cả khi trên mặt là một chút nụ cười.

“Bạch Linh Hi, ngươi nói ngươi hối hận đã cứu ta? Còn bọn họ thì sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.