Trước khi hắn ta kịp nhìn thấy tôi, tôi đã nhanh chóng quay lại và kéo Bạch Hằng đến trước mặt để tránh.
Bạch Hằng khó hiểu: “Tỷ sao vậy?”
Bàn tay trong ống tay áo rộng của tôi siết chặt.
Bạch Hằng cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, cau mày nói:
“Cảm thấy khó chịu sao?”
Không cần nói cũng biết mặt tôi lúc này chắc chắn rất xấu.
Tôi không nhìn kỹ mặt Đế Trường Thanh, nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng dáng đó, tôi theo phản xạ liền cảm thấy toàn thân đau nhức.
Tôi gật đầu.
Bạch Hằng muốn hỏi thêm, nhưng tôi lại đáp lấy lệ:
“Ta không quen với khí hậu ở đây.”
Có lẽ là vì Bạch Hi Nhạc đã quen, nhưng Bạch Hằng lại cho rằng chỉ như thế này thôi cũng không có gì.
Hắn gật đầu:
“Gió trên núi có chút mạnh, tỷ có muốn về nghỉ ngơi không?”
Không biết vì sao Đế Trường Thanh lại đột nhiên xuất hiện ở đây, tôi liền lơ đãng gật đầu.
“Ta sẽ gặp lại đệ vào ngày mai.”
Nói xong tôi vội vã xuống núi.
Trở lại quán trọ, tôi cảm thấy bồn chồn, và lo lắng.
Đi tới đi lui trong phòng vài lần, sau đó mở cửa và gọi An Phong tới, nhỏ giọng đưa ra vài chỉ dẫn.
Thị vệ gật đầu nghiêm túc.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa phòng tôi.
“Tiểu thư, tôi đã mua thứ người yêu cầu.”
Tôi lấy những món đồ đó và sau nửa giờ loay hoay với chúng một mình, tôi nhìn cô gái với khuôn mặt trang điểm đậm trong gương và gật đầu hài lòng.
Với gương mặt loè loẹt này, chắc không ai có thể nhận ra tôi ngoại trừ những người ở thành Dương Châu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau tôi lên núi với gương mặt như thế này.
Bạch Hằng vừa nhìn thấy tôi liền tối sầm mặt lại:
“Bạch Linh Hi, tỷ tới đây là cố ý gây phiền phức cho ta sao?”
Tôi tủi thân, thấp giọng hỏi:
“Người hôm qua còn ở trên núi không?”
Bạch Hằng cảnh giác nhìn tôi một lát, lạnh lùng nói:
“Hôm qua tỷ vội xuống núi chỉ để thay đồ? Ta nói cho tỷ biết, nếu tỷ dám làm gì bắt nạt nam nữ ở núi Thanh Quan, ta sẽ lập tức cắt đứt quan hệ với tỷ.”
Thằng nhóc ngu ngốc này nghĩ tôi ăn mặc thế này là để quyến rũ đàn ông phải không?
Tôi giơ ba ngón tay lên và nói:
“Ta thề là ta không làm vậy.”
Vẻ mặt Bạch Hằng đầy nghi hoặc.
Ăn mặc như thế này, tôi cũng cần dũng khí.
Tôi chỉ có thể giấu đi và nói: “Đó là kẻ thù cũ của ta. Đệ cũng biết rằng ta đã từng…”
Bạch Hằng ngắt lời tôi: “Như thế này chẳng phải sẽ dễ dàng hơn để kẻ đó nhận ra sao?”
Dù sao Bạch Hi Nhạc ngày nào cũng khoe khoang như vậy.
Tôi không biết giải thích thế nào, chỉ có thể buồn bã nói:
“Đệ nói đúng, ta thấy bối rối, tốt nhất ta nên về nhà đi!”
Bạch Hằng dừng một chút, thở dài:
“Quên đi, người đó ngày hôm qua đã rời đi, tỷ không phải muốn gặp sư phụ của ta sao?”
Tôi lắc đầu kiên quyết từ chối: “Không, ta sợ mọi người sẽ kỳ thị đệ vì có một đại tỷ có vấn đề về não.”
Bạch Hằng: “…Tỷ biết là tốt rồi.”
Tôi buồn bã nói: “Ta chỉ đến chào đệ thôi. Đã đến lúc ta phải về rồi”.
Bên ngoài nguy hiểm quá.
Bạch Hằng nhìn ta, lo lắng bất đắc dĩ:
“Không sao, một tháng nữa ta sẽ về nhà vào Lễ hội mùa đông, tỷ về nhà chú ý an toàn.”
Tôi sờ sờ đầu Bạch Hằng cười nói:
“Được, ta ở nhà đợi đệ, chăm chỉ học tập.”
Nói xong, tôi lại nói: “Phiền đệ chuyển những thứ này cho sư phụ, còn…”
Tôi quay lại vẫy tay với lính canh, rồi lấy hộp thức ăn:
“Đây là món ăn do A Phú nấu. Đệ có thể ăn cùng bạn bè!”
Đi được một quãng xa, tôi quay đầu lại, Bạch Hằng vẫn đứng đó.
Lòng tôi dịu lại và tôi vẫy tay chào.
Sau khi trở về nhà trọ rửa mặt, tôi nói với An Phong:
“Chúng ta đi thuyền về!”
Ở đây có nhiều đường thủy nên tôi chọn thuyền, thứ nhất là nhanh hơn, thứ hai là sẽ không còn gặp người ngẫu nhiên trên đường nữa.
Nhưng điều tôi lo sợ lại xảy ra!
Vừa bước lên một chiếc thuyền lớn, tôi đã nghe thấy tiếng đánh nhau từ bến.
Tôi ngồi trên tầng hai nhìn ra ngoài, những người trên bến thuyền bên ngoài chạy tán loạn vì sợ hãi.
Tôi lập tức nói với An Phong: “Thêm tiền và để người chèo thuyền lái thuyền ngay lập tức.”
Nhưng đã quá muộn, hai bóng dáng quen thuộc đã tiến thẳng về phía tàu của tôi.
Trên bờ cách đó không xa, ánh mắt Đế Trường Thanh tối tăm và lạnh lùng.
Tôi lẩm bẩm: “Trời đúng là muốn gì.ết tôi!!!!!!!”