Nhìn thấy Cố Kỳ trong mắt hiện lên hoảng sợ, Hạ Mộng Vũ trợn to hai mắt.
Hai người này làm thế nào có thể đánh bại được Đế Trường Thanh trong mạch truyện gốc vậy?
Tác giả đâu? Tự ra đây mà xem đi này. Sao bắt tôi xuyên qua chứ?
Lúc đọc truyện tôi cũng đã thắc mắc. Sao nam chính và nữ chính đều là hiện thân của chân, thiện, mỹ.
Chỉ có Đế Trường Thanh, nhân vật thông minh duy nhất, chế.t cũng rất thông minh.
Nhưng sau khi thực sự trải qua, tôi vô cùng bối rối trước những tình tiết quá đà trong cuốn sách.
Thực sự quá đáng.
Đây có lẽ là cái gọi là may mắn!
Thấy hai người im lặng, tôi hỏi: “Sau khi ngươi ám sát hắn ta thì chuyện gì xảy ra? Ngươi có bao giờ nghĩ đến hậu quả không?”
Trên mặt Hạ Mộng Ngọc hiện lên một tia bối rối.
Cố Kỳ ngược lại rơi vào trầm tư.
Tôi hỏi: “Có phải là người của ngũ đại gia tộc khuyến khích hai người đến không?”
Họ không nói gì, và tôi biết mình lại đúng.
Tôi kiên nhẫn nói với hai người:
“Dù thế nào đi nữa, ít nhất Đế Trường Thanh hiện tại là người cầm quyền duy nhất hợp pháp. Nếu hắn chế.t và chiến tranh lại bắt đầu, ai có thể trở thành hoàng đế?”
“Đế Trường Thanh quả thực là một kẻ điên, điều này ta không thể phủ nhận. Nhưng hiện tại chỉ có kẻ điên này mới có thể trấn áp những kẻ có dã tâm kia.”
Một lúc lâu sau, Cố Kỳ cười khổ.
“Ngươi nói không sai, là ta và Mộng Ngọc suy nghĩ quá đơn giản.”
Hạ Mộng Ngọc tỉnh táo lại:
“Không được, Nhạc Nhạc, ngươi không biết, Đế Trường Thanh không thể là một hoàng đế tốt. Hai năm trước hắn muốn tàn sát toàn bộ kinh thành.”
Tôi vuốt ve khuôn mặt Hạ Mộng Ngọc:
“Ta biết ngươi là một cô nương tốt, luôn quan tâm đến mọi người, ta hứa rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng sự tồn tại của tôi dường như đã trở thành xiềng xích đối với Đế Trường Thanh.
Vừa dứt lời, sắc mặt Hạ Mộng Ngọc đột nhiên thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.
Cố Kỳ cũng nhanh chóng bảo vệ nàng ở phía sau.
Tôi tự nghĩ: ‘Đến nhanh quá.’
Vừa quay lại, tôi đã nhìn thấy bóng dáng màu trắng đó trong mắt mình.
Hắn ta bình tĩnh nhìn hai người, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một tia đỏ ngầu lờ mờ.
Tôi bước tới trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Đế Trường Thanh, thả bọn họ đi.”
Nhưng Hạ Mộng Ngọc lại lo lắng hét lên: “Nhạc Nhạc, mau tới đây, đừng lại gần hắn.”
Hai mắt Đế Trường Thanh lóe lên, lộ ra vẻ hung ác.
Tôi mỉm cười trấn an Hạ Mộng Ngọc rồi quay lại nói với Đế Trường Thanh.
“Buông tha cho bọn họ đi, ta không muốn nói lại lần thứ ba.”
Đôi mắt đen của Đế Trường Thanh lạnh lùng quét qua họ, rồi đưa tay về phía tôi.
Tôi giơ tay lên và nắm lấy nó.
Vẻ mặt cứng nhắc của hắn dịu đi.
Tôi khẽ gật đầu với hai người phía sau vẫn đang tỏ ra hoài nghi.
“Cố Kỳ, Mộng Ngọc, rời khỏi kinh thành, đến một nơi có phong cảnh đẹp và trở thành một cặp vợ chồng hạnh phúc bình thường. Ta biết đây luôn là mong muốn của hai người.”
Đây là kết cục tốt nhất mà tôi có thể chọn cho họ.
“Về phần còn lại, hãy giao cho ta.”
Trong mắt Cố Kỳ tràn đầy cảm xúc, lại nhìn Đế Trường Thanh.
Đế Trường Thanh nói với thủ lĩnh thị vệ bên cạnh:
“Truyền lệnh trẫm, hủy bỏ việc truy đuổi Cố Kỳ và Hạ Mộng Ngọc.”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Người đứng đầu thị vệ xua tay, những cận vệ ẩn náu với mũi tên từ mọi hướng lập tức rút lui không dấu vết.
Đế Trường Thanh không nhìn hai người nữa, mỉm cười với tôi.
“A Hi, chúng ta có thể quay về được chưa?”
Tôi đã sớm phát hiện ra rằng Đế Trường Thanh chưa bao giờ xưng ‘trẫm’ khi đối mặt với tôi.
Tôi vẫy tay chào Cố Kỳ và Hạ Mộng Ngọc rồi đi theo Đế Trường Thanh rời đi.
Giải quyết xong việc này là tôi đã trả lại những gì tôi nợ họ.
Nếu bọn họ nhất quyết muốn ám sát Đế Trường Thanh lần nữa, đó sẽ là lựa chọn của chính họ.
Vừa mới trở lại cổng phủ Thanh Vương, thị vệ đã tới báo cáo.
“Cố Kỳ và Hạ Mộng Ngọc đều đã ra khỏi thành.”
Tôi cụp mắt xuống, tuy họ không thông minh nhưng là hai người biết nghe lời.
______________
Sau khi giải quyết xong một vấn đề trong đầu, tâm trạng tôi vui vẻ và ăn thêm một bát cơm vào buổi tối.
Lúc tâm tình tôi tốt, Đế Trường Thanh cũng vui vẻ.
Khi hắn vui vẻ, toàn bộ triều đình sẽ vui vẻ.
Tất nhiên, cũng có những người bất hạnh.
Là hệ thống của tôi.
Sau khi Đế Trường Thanh rời đi, nó đột nhiên hỏi tôi.
[Nghe ký chủ nói, vậy là cô không có ý định giế.t Đế Trường Thanh, cũng không có ý định để hắn thoái vị?]
Tôi nhìn ngắm bàn tay mình, hỏi:
“Ngươi có biết sau khi Đế Trường Thanh chế t sẽ có bao nhiêu người chế.t theo không?”
Nhà Thanh cuối cùng đã ổn định, vừa có những bước tiến mới đã sụp đổ, lại rơi vào một cuộc chiến giành quyền lực.
Đến lúc đó, vô số sinh mạng sẽ lại bị mất đi.
Hệ thống thản nhiên nói.
[Vậy thì sao? Nó cũng chỉ là một đống dữ liệu vô dụng, cô muốn bao nhiêu dữ liệu cũng được.]
Trong lòng tôi có một cảm giác ớn lạnh.
Dữ liệu? Bạch Vân Hải, Thẩm Ninh Mai, Bạch Hằng, bao gồm cả Phù Ly ban đầu vì tôi mà chế.t, bọn họ đối với tôi đều là người sống!
Tôi không lộ ra biểu hiện gì, tiếp tục bình tĩnh hỏi:
“Thật sự chỉ là dữ liệu thôi sao?”
[Nếu không thì cô nghĩ nó là gì?]
Tôi cười lạnh hỏi:
“Vậy tại sao dữ liệu của Đế Trường Thanh lại không làm gì được?”
Nó im lặng.
Tôi cố nhớ lại cốt truyện gốc của cuốn tiểu thuyết.
Đó chỉ là một nhóm người tranh giành quyền lực và tình yêu, nhưng có vẻ như dù có thay đổi thế nào thì đây vẫn luôn là trò chơi dành cho quý tộc.
Sự sống chế.t của người thường chưa bao giờ là mối quan tâm của họ.
Liệu thế giới có trở thành một nơi tốt đẹp hơn nếu nó kết thúc như trong tiểu thuyết?
Không, đó chỉ là một cái kết cũ rích.
Nếu không có Đế Trường Thanh, Tiêu Vũ Châu, Tần Nhiễm, Quý Thanh Thần, thế giới này vẫn sẽ là sân chơi của cái gọi là gia tộc quý tộc, khoác lên mình sự xa hoa sa đọa.
Tôi chậm rãi nói: “Tại sao nhất định phải để ta giê t Đế Trường Thanh?”
“Là bởi vì hắn không phải người được chọn làm nhân vật chính, vì hắn sáng tạo ra một thế giới vượt ngoài tầm kiểm soát của ngươi sao?”
“Vì sự tồn tại của Đế Trường Thanh, cái gọi là hệ thống như ngươi không còn có thể hấp thụ vận may của thế giới này nữa phải không?”
Giọng nói của hệ thống hiển nhiên bị chấn động.
[Làm sao cô biết?]
Tôi cười lớn.
Không thể không nói, Đế Trường Thanh tuy rằng không phải nhân vật chính.
Nhưng có vẻ như hắn đang làm rất tốt vai trò của hoàng đế.
“Để ta đoán xem. Hệ thống của ngươi dựa vào nhân vật chính ngươi chọn đi theo cốt truyện ngươi đặt ra, sau đó hấp thụ vận may của họ để duy trì, phải không?”
Điều này cũng có thể giải thích rằng tuy họ là nhân vật chính nhưng cách thiết lập nhân vật của họ cũng đơn thuần.
Điều này làm cho nó dễ dàng kiểm soát hơn.
Không phải hàng nghìn người này là dữ liệu, mà cả nhân vật chính chính cũng chỉ là NPC.
Âm thanh điện tử của hệ thống trở nên chói tai và gay gắt.
[Không liên quan đến cô! Cô định từ bỏ cơ hội quay trở lại thế giới ban đầu của mình vì một người đã làm tổn thương mình sao?]
Đầu tôi cũng đau vì âm thanh đó.
Tuy nhiên, tôi vẫn có thể chịu đựng được.
Dù tôi có nói với bản thân bao lần rằng thế giới này không liên quan gì đến tôi.
Suy cho cùng, tôi vẫn không thể trơ mắt nhìn những người đang sống lại chế.t đi.
Tôi nói với hệ thống từng chữ một:
“Ta. Từ. Bỏ. Nhiệm. Vụ.”
Toàn bộ bảng điều khiển trong tâm trí tôi ngay lập tức chuyển sang màu đỏ.
[Cảnh báo! Hệ thống sắp tự hủy, ký chủ bị ràng buộc cũng sẽ bị hủy!]
[Ký chủ có chắc chắn không?]
Âm thanh tít tít chói tai ngày càng lớn hơn, đầu tôi gần như nổ tung.
Có thứ gì đó ấm nóng chảy ra từ chóp mũi.
Tôi đưa tay lên lau, nó dính đầy máu đỏ tươi.
Nhưng tôi lặp lại nó một cách bình tĩnh.
“Ta nói, TA TỪ BỎ NHIỆM VỤ!”
Khoảnh khắc tôi nói những lời này, tấm bảng nổ tung.
[Thế giới này đã mất kiểm soát rồi! Buộc phá huỷ!]