Chương 17:
Khi yêu thường dễ mất đi lý trí, câu này quả nhiên không sai.
Buổi tối, tôi tr.ộm thăm dò Giang Hàn.
Tôi nhấp vài ngụm rượu trắng, mượn cơn say này cố tình chạy vào phòng anh.
Tôi đẩy anh xuống giường, tức giận hỏi.
“Giang Hàn, anh có thích em không?”
Ánh mắt Giang Hàn rơi vào bình rượu trong tay tôi.
Nói một câu.
“Uống rượu?”
Tôi không nhịn được nữa, mắng anh.
“Anh đừng nói nhảm nữa!”
Không ngờ Giang Hàn nín cười nói với tôi. “Em có biết rượu này là loại gì không?”
Ai thèm quan tâm rượu gì chứ!?
“Rượu trắng!”
Tôi giận dữ trả lời.
“Hửm… Em có biết đây là rượu bảo vật trị giá 8 triệu tệ không, sau khi uống xong, hai giờ sau mới cảm nhận được cơn say.”
Cả người tôi lập tức cứng ngắc, xấu hổ không chịu được.
Tôi đang do dự không biết nên chuồn đi trước hay cúi đầu nhận lỗi trước.
Bình rượu 8 triệu mà tôi uống như rượu trắng bình thường!
Vấn đề quan trọng nhất là, anh ấy phát hiện ra bây giờ tôi không hề say!
Anh ấy cười cười trêu chọc tôi, ngón chân tôi cào xuống đất như muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Không đợi được nữa, tôi định chuồn đi.
Ai ngờ anh vội vươn tay ra ôm lấy tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm rồi nở một nụ cười, nghiêm túc nói.
“Tô Diệp, em đã ở trong lòng anh từ khi còn nhỏ, trái tim anh cũng không chấp nhận được người nào ngoài em nữa.”
“Bất cứ lúc nào em cũng chiếm lấy tâm trí của anh. Tiểu học anh sợ em bị các bạn bắt nạt, lên cấp 2 anh sợ em không hòa đồng được với mọi người, cấp 3 lại sợ em học hành quá vất vả, lo lắng không biết em có thể vào được trường đại học em mong muốn hay không.”
“Mỗi đêm giao thừa, anh đều nghĩ, lại một năm nữa trôi qua, em bé của anh đã trưởng thành thêm chút nào chưa. Tô Diệp, nếu nói anh thích em thì quá hời hợt, tình cảm của anh đối với em, là tình yêu.”