Hoàn văn
Tôi vừa xin phép nghỉ ốm hai ngày ở công ty.
Mẹ nuôi gọi điện cho tôi.
Bà hỏi tôi có chuyện gì, bị ốm thế nào, phải đến thăm tôi.
Tôi vội vàng nói, bởi vì làm hạng mục quá mệt mỏi, muốn lười biếng một chút.
Lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà vui vẻ nói với tôi, bà đã sắp xếp xong bữa tiệc nhận thân.
Thời gian là một tuần sau.
Tôi rất ngạc nhiên khi bà ấy thật sự muốn nhận tôi làm con gái của bà.
Tôi cảm thấy hơi có lỗi vì chưa nói với bà mà đã đi đăng kí với Giang Hàn.
Tôi muốn tìm thời gian đến gặp mẹ rồi trực tiếp nói với bà.
Không ngờ Giang Hàn sau khi được ăn mặn thì không muốn ăn chay nữa.
Cho đến bữa tiệc nhận thân…
Bữa tiệc thật sự rất náo nhiệt.
Những người trong vòng tròn này đều đến.
Trước mặt mọi người, mẹ nuôi lấy ra văn kiện chuyển nhượng cổ phần.
Bà chuyển cho tôi 20% cổ phần của công ty.
Tất cả mọi người trên yến hội đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn tôi.
“Chờ chút!”
Lúc này, có một giọng nói truyền đến.
Là Cố Tử An và Tôn Nhu.
Hai tháng không gặp, không ngờ hai người họ lại trở nên chật vật như vậy.
Trên người không còn những bộ đồ đắt tiền, trên mặt cũng chẳng còn nụ cười rạng rỡ.
Họ chỉ mặc một bộ đồ rẻ tiền, có nhiều nếp gấp, không hợp tham dự bữa tiệc một chút nào.
Thậm chí còn hơn cả từ chật vật, ngay cả râu cũng chưa thèm cạo!
Cố Tử An đến gặp lại tôi và mẹ chồng.
hắn lo lắng hỏi. “Mẹ, mẹ đ.i.ê.n rồi sao? Con mới là con ruột của mẹ, mẹ muốn giao công ty nhà mình cho một người ngoài sao!?”
Thực tế, trong bữa tiệc này cũng có rất nhiều người không hiểu.
Suy cho cùng, dù con có hư thế nào thì cũng vẫn là con ruột của mình.
Mẹ chồng… à không, giờ phải gọi là mẹ.
Bà nở một nụ cười.
“Hình như mày chưa rõ ràng ai mới là người ngoài đúng không? Diệp Diệp hiện tại là người thừa kế duy nhất của tao, tao cũng chỉ có mình nó là con gái, mày đừng tự dát vàng lên mặt mình!”
Cố Tử An không ngờ mẹ ruột mình lại nói như vậy.
Chắc là hai tháng nay cuối cùng hắn cũng phát hiện, rời khỏi vòng tay mẹ thì hắn chẳng là cái thá gì, có lẽ cũng phát hiện ra những lời mẹ nói không phải nói đùa.
hắn cắn răng nói với mẹ tôi. “Mẹ, con biết sai rồi, người không thích Nhu Nhu… Tôn Nhu đúng không, vậy con sẽ nghe lời mẹ! Nếu không được nữa thì… con quỳ xuống xin lỗi mẹ.”
Sắc mặt Tôn Nhu thay đổi, cô ta không ngờ Cố Tử An sẽ bỏ rơi cô ta.
“Tử An, anh đang nói gì vậy? Anh không cần em nữa sao?”
Cô ta bày ra vẻ mặt đau lòng, nước mắt nước mũi lã chã rơi xuống, nhìn vừa khổ sở vừa đáng thương.
Trước kia Cố Tử An thích nhất là bộ dáng nhu nhược này của cô ta.
Bây giờ, Cố Tử An lại chẳng thèm quan tâm nữa.
Thấy mẹ tôi không thay đổi sắc mặt, hắn lập tức quỳ xuống.
Mẹ tôi nhìn thấy cảnh này, nhưng vẫn thờ ơ như cũ.
Bà ấy chỉ lạnh lùng nói. “Chúng ta không thân quen, không cần quỳ, đứng dậy đi.”
Mọi người trong bữa tiệc không thể hiểu nổi.
Bọn họ đang nghĩ sao mẹ tôi lại nhẫn tâm như vậy, mẹ tôi tình nguyện nhận một đứa không có chút quan hệ huyết thống nào cũng không muốn nhận con trai ruột của mình.
Cố Tử An lo lắng đến mức nóng đầu.
Càng nghĩ càng tức giận, hắn đứng dậy uy h.i.ế.p mẹ tôi. “Mẹ, mẹ tuyệt tình như vậy thật sao? Mẹ có biết con có thể đi kiện không, mẹ là mẹ ruột của con, tài sản của mẹ đáng ra phải chia cho con một phần!”
“Có phải Tô Diệp đã hạ bùa chú gì với mẹ, để mẹ nghe lời một mình cô ta đúng không!? Con đã sớm biết cô ta có ý đồ với gia sản nhà chúng ta.”
Tôi cạn lời, nếu Cố Tử An thích chiến thì tôi sẽ chiến đến cùng với hắn.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang khắp cả hội trường.
“Vợ của tôi mà thèm để ý đến chút gia sản nhà họ Cố của anh à?!”
Tất cả đều nhìn về phía âm thanh phát ra.
Là Giang Hàn cao gần 1m9 đang bước đôi chân dài tiến về phía tôi, khi nhìn thấy anh, họ ngạc nhiên đến mức muốn rớt cả hàm xuống đất.
Bọn họ lặng lẽ bàn luận.
“Anh ấy vừa nói đến vợ anh ấy? Là nói Tô Diệp sao?!”
Giang Hàn đến gần, kéo tôi vào lòng để đánh dấu chủ quyền.
Cố Tử An và mẹ tôi hoàn toàn ngây ngốc.
Cố Tử An không tin được, hỏi tôi. “Tô Diệp, cô và hắn có quan hệ gì?”
Giang Hàn cười.
“Anh có bị điếc không? Cô ấy là vợ tôi, tất nhiên chúng tôi là vợ chồng!”
Anh tuyên bố với mọi người. “Nhân tiện, mọi người đều ở đây, tôi tiện thể nói một chút, tôi và Tô Diệp đã đăng kí kết hôn. Ngày mùng 10 tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ. Chào mừng mọi người đến tham dự.”
Mẹ tôi vội vàng nháy mắt với tôi, muốn biết chuyện gì xảy ra.
Tôi cố gắng nhỏ giọng giải thích.
Cố Tử An không nhịn được, vội vàng giơ tay giơ chân nói. “Mẹ, con đã bảo rồi, Tô Diệp nói cô ta đăng kí vào tháng trước, lúc đó con và cô ta vừa ly hôn! Tức là cô ta đã cấu kết với hắn từ lâu rồi! Làm sao mẹ có thể giao gia sản của nhà mình cho một người phụ nữ l.ẳ/n.g l.ơ như vậy được chứ!”
“Chát!” Cố Tử An còn chưa nói xong, một cái tát đã rơi vào mặt hắn.
Người đánh là mẹ tôi.
Bà ấy lạnh lùng nhìn Cố Tử An nói. “Giữ mồm giữ miệng cho sạch sẽ vào, nó là con gái tao, không thuê mày sủa loạn!”
Cố Tử An bị cái t.át này làm cho choáng váng.
hắn suy sụp hét lên. “Mẹ, mẹ nhìn cho rõ, con mới là con ruột của mẹ!”
Mẹ tôi thấy cảnh này, cuối cùng không nhịn nổi nữa, lạnh giọng nói. “Sai rồi, tao không phải mẹ ruột mày, chỉ là nhận nuôi thôi! Trước kia sợ mày nghĩ nhiều nên mới không nói ra.”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Cố Tử An không phải con ruột của mẹ tôi!
Bà tiếp tục nói.
“Nói mới nhớ, cũng nên cảm ơn Tôn Nhu, nếu nó không kéo tao xuống nước, tao cũng không biết được mình nuôi một con sói mắt trắng! Nhờ cô ta, cuối cùng tao mới quyết định cắt đứt quan hệ với mày!”
“Đây là bữa tiệc nhận thân của nhà họ Cố, không mời mày đến. Bảo vệ, đến đưa bọn họ ra ngoài đi!”
Bảo vệ nhanh chóng đi tới, kéo Cố Tử An và Tôn Nhu ra ngoài.
Cố Tử An còn chưa hồi phục sau cú s.ố.c khi phát hiện mình không phải con ruột của mẹ tôi.
Hắn vừa bị kéo đi vừa trợn mắt nhìn Tôn Nhu bên cạnh, ch.ửi ầm lên.
“Tất cả đều do con t.iện nhân này hại tao! Tất cả là do mày!”
Hắn còn chưa kịp phát tiết xong thì đã bị ném khỏi yến hội.
Sau khi bữa tiệc kết thúc.
Dưới sự hỏi han của mẹ, tôi kể hết những gì xảy ra trong khoảng thời gian này cho bà nghe.
Bà ấy nghe xong thì hết sức vui mừng.
“May mắn! May mà không làm chậm trễ hạnh phúc của con, trước kia đầu óc của mẹ có vấn đề, lúc đó mẹ cảm thấy nếu để con kết hôn với tên sói mắt trắng đó thì có thể sửa đổi được tính tình của nó. Tất cả là tại mẹ, hại hai đứa đến giờ mới gặp lại nhau.”
Tôi mỉm cười.
“Mẹ sao vậy, ngay từ đầu con đã đồng ý với mẹ rồi, đây không phải lỗi của mẹ.”
Giang Hàn nói được làm được.
Anh ấy cho tôi một đám cưới thật hoành tráng.
Mọi người đều ngạc nhiên khi một người đàn ông như Giang Hàn lại kết hôn với một người phụ nữ đã từng ly hôn như tôi.
Tôi không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ vui mừng vì Giang Hàn đã xuất hiện.
Anh ấy xuất hiện, cho tôi biết được thế nào là hạnh phúc thật sự.
(Hoàn)