Chương 7: Chua nam cay nữ
Vì để dỗ dành Đàm Tễ, tôi dùng tới mười tám kỹ năng trù nghệ.
Tuy rằng chỉ có phần cơm cho hai người, nhưng tôi nấu tám món mặn, một món canh.
Sườn heo chua ngọt, cật heo khía hoa xào lửa lớn, thịt heo xào, thịt luộc, cá sóc sốt chua ngọt, cà chua hầm thịt bò nạm, rau xanh xào, rau trộn cà tím, còn có canh xương bò.
Vết thương Đàm Tễ còn chưa lành, tôi không nấu món nào cay.
Tuy rằng biết rằng những vết thương này chẳng ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng vẫn muốn dùng cách của người bình thường bồi bổ cho hắn.
Đàm Tễ rất ngoan, cho gì ăn nấy, không kén ăn, rất dễ nuôi.
Điều đó thật tuyệt.
Tuy rằng những chuyện lộn xộn đó không phải tôi làm, nhưng Đàm Tễ bị thương vì tìm nguyên chủ, vì thế để thay nguyên chủ chuộc tội, tôi còn bắt đầu điên cuồng gắp đồ ăn.
“Nào, ăn cái này đi, thịt heo xào, rất thơm.”
“Còn có cà chua thịt bò nạm, không phải ngươi vẫn luôn muốn ăn sao?”
“Uống chút canh, đừng để nghẹn.”
Đàm Tễ có vẻ rất hài lòng với cách tôi làm, hắn uống một ngụm canh, sau đó ưu nhã mà gỡ miếng xương trong sườn chua ngọt ra, nhét cả miếng thịt vào miệng tôi: “Phu nhân cũng ăn đi.”
Hắn thật sự gọi tôi là phu nhân đến nghiện rồi, làm gì cũng phải kêu tôi một tiếng trước, tôi không đáp lời hắn không vui.
Tôi nhai thịt trong miệng, thẩm định hương vị sườn heo chua ngọt: “Ừm, cho ít dấm rồi, không đủ chua.”
Đàm Tễ nhìn tôi liếc mắt một cái, sau đó sâu kín mà tới nói câu: “Chua nam cay nữ…”
???
Thế này ai mà chịu được?
Tôi vén tay áo muốn véo hắn một cái.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đàm Tễ khiến tim tôi lỗi nhịp.
Haizz, chẳng lẽ trước đó thật sự có một đứa con, sau đó bởi vì nguyên chủ mà sinh non ư?!
Ôi mẹ ơi, nguyên chủ không còn nữa, Đàm Tễ sẽ không gi.ết tôi để giải quyết cục diện rối rắm nguyên chủ để lại, cho hắn hả giận?!
Trong khi tôi tưởng tượng một loạt cách ch.ết kỳ quái, Đàm Tễ lại sâu kín mà nói một câu: “Phu nhân, chờ khi nào chúng ta về Ma giới, nàng sinh cho ta một đứa đi?”
Mọi người ơi, tôi lại nghẹn rồi.
Có lẽ, sự tồn tại của tôi chính là sai lầm?