Khi tỉnh dậy lần nữa, ta đã ở trong chùa.
Liễm Ngọc đang vận công chữa thương cho ta.
Cả người ta đau nhức, nhưng không ảnh hưởng đến việc ta châm chọc người khác: “Liễm Ngọc.”
“Nữ tử không thể vào cửa Phật.”
“Ngươi phá giới rồi.”
Liễm Ngọc chậm rãi mở mắt ra, khóe môi lộ ý cười nhàn nhạt, ánh mắt ấm áp mà thương xót: “Không sao cả.”
“Chỉ cần chưởng môn còn sống, ta có thể không theo phật nữa.”
Ta bị câu nói này của hắn ta làm cho sững người: “Liễm Ngọc, ngươi làm phật tử suốt mấy trăm năm, sao tín ngưỡng lại yếu ớt đến vậy?”
Ấn đường của hắn ta có một đóa sen vàng, tôn lên sự trang nghiêm của hắn ta, nhưng hắn ta lại nói: “Chưởng môn, ngươi mới là tín ngưỡng của ta.”
Lời nói khinh sư diệt tổ như vậy mà qua miệng hắn ta lại trở nên thành kính đến lạ.
Ta nhìn hắn ta thật lâu, khẽ vuốt ve đóa sen vàng trên ấn đường hắn ta, hắn ta khẽ run rẩy, lại chỉ lặng lẽ nhìn ta.
Vô dục vô cầu, thương xót chúng sinh.
Hắn ta là một phật tử…
Ta còn chưa nói lời nào.
Vậy mà hắn ta đã ngã xuống khỏi đài cao, ném thiền trượng, chạy về phía ta.
Nhưng ta chỉ nhắm mắt lại, cười nói: “Liễm Ngọc, ngươi vẫn nên tin phật đi thì hơn.”
Liễm Ngọc mím chặt môi.
Liễm Ngọc không hỏi vì sao ta còn sống, cũng không hỏi mấy năm nay ta đã đi đâu.
Điều duy nhất hắn ta hỏi ta là, đứa nhỏ có giữ được không?
Sắc mặt hắn ta vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến ta suýt tin là ta từng có đứa nhỏ.
Sau đó, ta chợt nhớ ra vụ ta nôn thốc nôn tháo trên linh khí phi hành.
…
Ta nói cho hắn ta, đó chỉ là một hiểu lầm, hắn ta hơi ngẩn người, hồi lâu sau mới đáp: “Như thế cũng tốt.”
“Vậy ta cũng không cần phải đau lòng.”
Ngươi thật biết an ủi chính mình.
Chúng ta ngầm hiểu ý nhau, ta không coi hắn ta là Liễm Ngọc, ta chỉ coi hắn ta là phật tử.
Đợi ta khỏi hẳn, ta sẽ rời đi.
Nhưng hắn ta không gọi ta là chưởng môn nữa.
Hắn ta gọi ta: “Chiết Quế.”
Có đôi khi ta nhìn Liễm Ngọc đến xuất thần.
Sao con người lại có thể thay đổi lớn đến vậy?
Phật tử có ánh mắt trong trẻo, sóng mắt khẽ chuyển động cũng vô cùng cuốn hút
Khiến người ta không nhịn được mà rung động.
Thỉnh thoảng Truyền Thạch của Liễm Ngọc sẽ truyền ra tiếng của Huyền Thanh và Phù Cừ.
Hắn ta cũng không tránh ta.
Thế là ta nghe thấy Huyền Thanh hỏi hắn ta đi nơi nào, sao không tới đuổi bắt Triệu Lạc Tuyết và Thượng Lâm.
Liễm Ngọc chỉ đáp: “Bế quan.”
Huyền Thanh cười giễu cợt: “Phù Cừ vẫn trông chừng bên ngoài bí cảnh, nên Thượng Lâm và Triệu Lạc Tuyết ắt hẳn còn ở bên trong.”
“Ta nghi ngờ bọn họ đã vào tầng trong rồi.”
Liễu Ngọc chỉ hờ hững nói: “Ừm.”
Huyền thanh chợt ngừng lại: “Chẳng lẽ ngươi tìm thấy bảo vật gì trong bí cảnh, ngay cả Triệu Lạc Tuyết cũng không quản?”
Bờ môi Liễm Ngọc cong lên: “Đúng vậy.”
Giọng Huyền Thanh trở nên lạnh lùng: “Liễm Ngọc phật tử, chẳng lẽ ngươi đã quên chưởng môn qua đời trước mặt chúng ta như thế nào sao?”
“Không sao cả, cho dù chỉ mình ta còn nhớ, ta cũng sẽ bắt bọn họ trả giá thật đắt.”
Đột nhiên, hắn lại cười rộ lên: “Như thế cũng tốt, chỉ còn một mình ta yêu nàng, rất tốt!”
Liễm Ngọc vừa bó thuốc thay ta, vừa đáp: “Phù Cừ chỉ là ở bên ngoài, không phải chết.”
Rất lâu sau, Huyền Thanh mới lên tiếng: “Hình như tâm trạng ngươi rất tốt.”
Liễm Ngọc không đổi sắc mặt: “Thật sao?”
“Mấy trăm năm nay ngươi chưa từng buông lời đùa cợt.”
“Xem ra, bảo vật này thật sự rất khó lường.”
Liễm Ngọc tắt truyền âm.
Ánh mắt của hắn ta rơi trên mặt ta: “Quả thực là một bảo vật rất khó lường.”
Nhưng giờ phút này, ta vẫn đang kinh ngạc vì cuộc nói chuyện của bọn họ.
Hình như bọn họ đang nói.
Ba người bọn họ.
Đều yêu ta.
Ta vô cùng chấn động.
Chẳng trách, cốt truyện lại đóng băng như vậy.
Đối với thiên đạo, những báo ứng này quả thật là trừng phạt ta đúng tội.
Ta nhìn Liễm Ngọc.
Thăm dò hỏi: “Liễm Ngọc, vì sao ngươi yêu ta?”
Liễm Ngọc khẽ vuốt tóc mai của ta: “Đúng vậy, vì sao ta lại yêu ngươi nhỉ?”
“Có lẽ là yêu cách ngươi không chung tình với ta.”
“Có lẽ là yêu lời ngon tiếng ngọt của ngươi.”
“Có lẽ là yêu ngươi, bởi vì ngươi cao cao tại thượng, lại độ tu vi cho ta trong lúc song tu.”
Hả?
Đầu tiên là ta không có tình, lấy đâu ra không chung tình?
Tiếp theo, đó là lời ngon tiếng ngọt sao? Đó là hoa ngôn xảo ngữ!
Cuối cùng…
Chẳng trách, song tu xong ta nằm liệt giường cả tháng.
Thì ra cách song tu của ta là sai, ta tự độ tu vi của mình cho bọn họ.
Hiểu lầm này… thật sự rất lớn!
Thấy sắp khỏi hẳn, ta chuẩn bị xách túi rời đi.
Đúng lúc này, Liễm Ngọc bị phương trượng gọi đi làm việc.
Đêm đen, gió lớn.
Lúc này không chạy, chờ tới khi nào?
Sau đó, ta bị kết giới ở cửa chặn lại.
Tên nhóc Liễm Ngọc này…
Ta tích tụ linh khí, bổ từng chưởng trên kết giới.
Nhưng kết giới không hề hấn gì.
Dùng hết linh khí, ta lại lấy d.a.o ra, c.h.é.m từng d.a.o lên kết giới.
Nhưng kết giới vẫn không hề rung chuyển.
Ta mệt mỏi ngồi thở ở cửa.
Trên đầu có bóng đen phủ xuống.
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Liễm Ngọc đứng trước mặt ta.
Hắn ta mặc áo cà sa rộng, chắp tay trước ngực, nhưng trong mắt lại không còn sự bình tĩnh thường ngày nữa, hắn ta ngồi xổm xuống nhìn ta: “Chưởng môn, ngươi lại muốn chạy trốn sao?”
“Muốn bỏ rơi ta một lần nữa sao?”
Hắn ta vuốt ve tai ta: “Chưởng môn.”
Đột nhiên, hắn ta cười phá lên, bờ môi mọng đỏ hồng như phù dung nở rộ: “Ta sẽ không để ngươi chạy mất.”
“Ngươi là bảo vật của ta.”
Thì ra phật tử đoan chính như này, bên trong lại là một con quái vật tham lam.
Đến giờ phút này, ta mới phản ứng kịp.
Ta bị Liễm Ngọc giam cầm.
Sau khi bị hắn ta giam cầm, ta không thèm nói chuyện với hắn ta.
Hắn ta lại vô cùng khó hiểu: “Chiết Quế, trước đây ngươi rõ ràng đã nói, dù ta tâm địa rắn rết, nhưng lại rất hợp ý ngươi.”
“Sao bây giờ ngươi lại ghét bỏ ta?”
Thực ra, ta không hề ghét hắn ta.
Lúc trước, trong ba người, ta thích hắn ta nhất.
Dáng dấp của hắn ta không chói mắt như hai người kia, nhưng hắn ta rất biết chiều lòng người.
Là ăn muôn vàn đau khổ, mới luyện ra được một trái tim như vậy.
Giống như ta lúc sống ở thế giới khác.
Trong lòng ta luôn có thêm một phần thương xót đối với hắn ta.
Nhưng cũng chỉ dừng ở đó mà thôi.
Chí hướng của ta không ở nơi này.
Ta là linh hồn đến từ thế giới khác, ở bên cạnh bọn họ, ta không giữ được sơ tâm của mình.
Ta chỉ muốn đi tìm tự do của ta…
Ta và Liễm Ngọc im lặng khoảng nửa tuần.
Hắn ta cố gắng kìm chế, hành động to gan nhất cũng chỉ là ôm ôm ta một chút.
Rõ ràng, trước kia hắn ta là kẻ phóng đãng nhất.
Cho đến một ngày, Huyền Thanh truyền âm tới: “Ta và Phù Cừ đã vây khốn Triệu Lạc Tuyết và Thượng Lâm ở tầng trong, chỉ đợi bọn họ cùng đường là thu lưới.”
Liễm Ngọc không thèm để ý, cũng không đáp lại nửa lời.
Nhưng từ ngày đó, vết thương vốn sắp khỏi hẳn của ta lại bắt đầu thối rữa.
Hơn nữa, càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Liễm Ngọc cho ta dùng linh thảo cực phẩm để mọc lại xương thịt, lại chẳng có chút tác dụng nào với ta.
Là thiên địa này bài xích ta.
Ta đau đến mức không tài nào chợp mắt nổi.
Liễm Ngọc nửa quỳ ở bên cạnh ta, đau khổ gần như sụp đổ, mê mang nói: “Phải làm thế nào ngươi mới hết đau?”
“Phải làm sao ngươi mới khỏe lên?”
Hắn ta đứng dậy, ôm ta đến chỗ kết giới, cầm thiền trượng phá hủy kết giới, sau đó quỳ rạp xuống đất, dịu dàng đặt ta xuống: “Ta không nhốt ngươi nữa, ngươi đi đi.”
Giọng điệu của hắn ta từ điên cuồng trở nên ấm áp: “Ngươi đi đi.”
“Chỉ cần ngươi không đau nữa…”
“Chỉ cần ngươi mạnh khỏe…”
Hôm nay ánh trăng rất đẹp.
Mặt trăng treo trên cao chiếu sáng gương mặt đẫm lệ của Liễm Ngọc.
Ta giật mình, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho hắn ta.
Ta thở dài: “Đưa ta thêm một đoạn đi.”
“Liễm Ngọc, đưa ta rời khỏi đây.”
Từ ngày vết thương của ta bắt đầu thối rữa, ta liên tục năm mơ.
Trong mơ là bí cảnh Huyền Sương.
Rõ ràng ta chưa từng đi vào tầng bên trong, vậy mà ta lại mơ thấy chi tiết những cảnh xuất hiện ở đó.
Trong mơ, ta đi thẳng, đi thẳng, cuối cùng dừng ở một mặt hồ lóe ra ánh sáng trắng.
Ta nghe thấy có một có một giọng nói lạnh như băng, không chứa bất kỳ cảm xúc nào vang lên: “Nhảy xuống đi, trở về thế giới ban đầu của ngươi.”
Là thiên đạo chỉ dẫn ta.
Có lẽ là nữ chính bị ép vào đường cùng, thiên đạo bắt đầu sốt ruột.
Nó muốn ta rời khỏi thế giới này, để thế giới này trở về quỹ đạo vốn có.
Không rời khỏi, ắt phải chết.