Xuyên Thành Giáo Chủ Hợp Hoan Tông

Ngoại truyện



Ngoại truyện 1: Thanh Huyền

Lần đầu tiên ta nhìn thấy Chiết Quế, nét mặt nàng vô cùng lạnh lùng, không hề quan tâm tới bất kỳ ai.

Về sau, đạo lữ song tu của nàng không vượt qua thiên kiếp, chết rồi.

Nàng vô tư chọn một đạo lữ mới trong tông môn để song tu.

Đương nhiên, tất cả chúng ta chạy theo như vịt.

Ai cũng mong một bước lên trời.

Thế là đêm hôm đó, ta bò giường của Chiết Quế.

Nét mặt cao cao tại thượng của nàng chợt biến hóa, ta nhìn thấy vẻ mê man trên mặt nàng, khi ánh mắt rơi trên người ta, nàng lại sửng sốt.

Khí chất quanh thân cũng lập tức thay đổi.

Nàng giống như thần tiên sống vậy, xinh đẹp mê người, nhưng lại mang theo mấy phần hồn nhiên thơ ngây của thiếu nữ.

Nhưng ta cũng không để ý lắm.

Về sau, càng ngày nàng càng kỳ lạ.

Cũng càng ngày càng thú vị.

Nàng cổ quái, lại đáng yêu khó tả.

Lý trí ngăn cản ta.

Nhưng trái tim ta đã sớm tan rã.

Nàng cười nói với ta: “Ngươi là thuốc của ta.”

Sau đó độ tu vi cho ta.

Ta nghĩ, hẳn là lòng nàng có ta.

Khi ngồi trên linh khí phi hành, nàng nôn ói vô cùng mệt mỏi.

Liễm Ngọc nói là mang thai.

Cũng đúng, nếu không thì sao người tu vi cao thâm như nàng lại nôn khi ngồi linh khí phi hành được?

Lúc trước, ta một lòng muốn cầu đại đạo, giờ phút này, ta lại không khống chế được mà nghĩ tới cảnh nàng ôm đứa nhỏ mỉm cười với ta.

Nàng thật xinh đẹp.

Đứa nhỏ do nàng sinh ra nhất định sẽ vô cùng đáng yêu.

Sau đó, ta thấy nàng chết trước mặt ta.

Thiên đạo vô tình.

Ta vì nàng mà diệt Thanh Vân Môn.

Chuyện này cũng không dễ dàng.

Ta, Phù Cừ, Liễm Ngọc đều vào Thanh Vân Môn, trở thành sư đệ của Triệu Lạc Tuyết.

Chúng ta nịnh nọt nàng ta.

Sau đó đạp nàng ta từ trên cao xuống.

Muốn biến người xấu thành người tốt rất khó.

Nhưng muốn làm người tốt trở thành người xấu lại vô cùng dễ dàng.

Chỉ là, Chiết Quế không quay về được nữa.

Ta sa đọa trong thù hận, bị thù hận làm mờ mắt.

Hận, dù sao cũng dễ chịu hơn yêu.

Ta dồn tất cả tinh thần vào việc truy sát Triệu Lạc Tuyết và Thượng Lâm.

Trong bí cảnh Huyền Sương, thù hận của ta sắp giải quyết xong.

Ta lại nhìn thấy Chiết Quế.

Năm tháng trôi qua, sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng dung mạo vẫn như xưa.

Ta chợt hoảng hốt, dáng vẻ bây giờ của ta có dễ nhìn không? Dáng vẻ của ta như này, liệu nàng ấy có không thích ta nữa không?

Ta ôm nàng, cổ họng lại nghẹn cứng, chỉ nghe thấy nàng nói, tạm biệt.

Ta không giữ được nàng.

Giống như năm đó, ta không cản được mũi kiếm đâm vào ngực nàng.

Sau khi Liễm Ngọc nhảy vào hồ nước, ta và Phù Cừ cũng nhảy theo.

Nhưng trong hồ không còn bóng dáng của bọn họ nữa.

Ta đã chậm một bước.

Nếu lúc trước, người đuổi theo là Liễm Ngọc, người ở lại phát hiện ra đan lô là ta.

Vậy thì bây giờ, người đi theo bên cạnh nàng, có phải sẽ là ta không?

Thiên đạo vô tình.

Thiên đạo muốn ta từ bỏ thù hận, ăn năn hối lỗi, thay đổi tính tình, không lưu luyến quá khứ, sớm thoát khỏi bể khổ, giác ngộ đại đạo.

Nhưng ta không đồng ý.

Ta tình nguyện bản thân vĩnh viễn đau khổ.

Bởi vì như thế, ta mới không quên nàng.

Ngoại truyện 2: Liễm Ngọc

Ta tự biết ta là người có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi, không phải dạng tốt lành gì.

Ta âm tàn xảo trá, giỏi nhất là chiều lòng người khác, đương nhiên cũng giỏi che giấu chính mình.

Nhưng có người nói với ta: “Ta biết ngươi tâm địa rắn rết, nhưng lại hợp ý ta.”

Chỉ là, về sau, nàng chết rồi.

Chết ngay trước mắt ta.

Máu tươi của nàng bắn tung tóe trước mắt ta.

Thế là từ đó, thế giới của ta chỉ còn một màu đỏ tươi.

Hận ý kéo dài và tình yêu với nàng ngày ngày tra tấn ta.

Ta hận Triệu Lạc Tuyết, hận Thượng Lâm, cũng hận sự bất lực của bản thân mình.

Khi ta bị giày vò đến nổi điên, thậm chí ta còn hận bản thân vì đã yêu nàng.

Nhưng ta không hận Chiết Quế.

Ta không hận nàng.

Nhưng ta lại không thể yêu nàng.

Thật sự quá thống khổ.

Vì thế, ta bước vào cửa phật.

Nhưng khi tiếng mõ trong tay vang lên, ta quỳ trên bồ đoàn nhìn phật tổ, ta lại chỉ muốn hỏi: “Có thể giúp nàng sống lại được không?”

Sống lại để yêu ta.

Phật yêu chúng sinh.

Ta cũng yêu chúng sinh.

Chiết Quế cũng là chúng sinh.

Ta yêu nàng danh chính ngôn thuận.

Thế là ta không bị tình yêu làm cho đau khổ nữa.

Ta quỳ chân trước tượng phật, thành tâm kính ngưỡng.

Mãi đến khi nàng xuất hiện trước mặt ta.

Thanh quy giới luật cũng giống như thiền trượng bên chân ta, đều bị ta vứt bỏ không chút do dự.

Về sau, nàng vuốt áo cà sa của ta nói: “Ta muốn kéo phật tử không nhiễm bụi trần như ngươi hoàn tục, từng bước rơi xuống thần đàn, như vậy mới có ý nghĩa.”

“Ngươi sa đọa quá nhanh, ta không cảm nhận được niềm vui trong đó.”

Ta ôm nàng vào ngực, không nói gì.

Nàng không biết rằng…

Ta chưa bao giờ ngồi trên thần đàn.

Ta chỉ là một tín đồ của nàng, thành kính quỳ trước tượng phật mà thôi.

Khi nữ thần của ta thật sự xuất hiện.

Trên đời này không có gì trói buộc được ta nữa.

Ta không thể kháng cự mà chạy về phía nàng.

Không một chút do dự.

-Hết-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.