16.
Nhà t.ù số 3, cách bệnh viện mà Phương Tiêu thực tập không xa, nhưng công việc của tôi không thể về nhà hằng ngày, chỉ có thể cách vài ngày nghỉ một lần.
Tính chất công việc làm hai đứa bọn tôi như đang yêu xa.
Sếp biết tôi có người yêu, còn nhắc nhở: “Cháu phải trông coi bạn trai cẩn thận vào.”
Bạn cùng phòng ở lại trường học lên cũng báo cáo với tôi: “Nghe nói dạo gần đây có người tán Phương Tiêu đấy.”
Hả? Sao tin tức của mọi người đều phong phú hơn tôi vậy?
Làm tôi thấy nguy nguy rồi đó!
Nhưng quanh co lòng vòng không phải phong cách của tôi, tôi trực tiếp hỏi Phương Tiêu: “Phương Tiêu, dạo này có người tán anh hả?”
Anh nghĩ nửa buổi rồi nói qua điện thoại: “Hình như vậy.”
Cái gì mà hình như, tôi lập tức nổi đóa, vấn đề nghiêm trọng vậy mà không báo cáo với tôi?
Anh nói con gái của phó viện trưởng, cháu gái của chủ nhiệm gần đây hay tới đưa bữa xế.
Tôi bực: “Thế anh có ăn không?”
Anh lanh lẹ trả lời: “Anh có.”
Tôi đang định nổi lửa lên em, anh lại nói tiếp: “Anh bảo họ, bạn gái anh cũng biết làm bánh kem, còn ngon hơn thế này.”
“…”
“Anh đã hứa thay em, lần sau tới bệnh viện mang cho họ ăn thử.”
Tôi thoáng cái đã hết giận, cơn cáu kỉnh tan thành mây khói, chuyển thành rầu rĩ: “Làm bánh á? Em có biết đâu.”
Ngay cả bánh rán tôi cũng chẳng biết làm!
Phương Tiêu tri kỷ bày tỏ: “Anh đã chuẩn bị mấy công thức rồi, chắc không khó lắm đâu, em học xem.”
Đúng, tôi không thể để người khác xem thường, tôi phải bùng lên ý chí chiến đấu!
Tan làm về tôi liền mày mò lò nướng, quấy bơ, ủ men.
Vài ngày sau, tôi xách bánh ngọt tự làm, đến bệnh viện chờ anh tan ca, đồng nghiệp của anh nháy mắt với nhau, mượn lý do đi uống nước, đi vệ sinh để ra ngoài tăm tia tôi.
Phương Tiêu thay quần áo xong, chạy chậm ra đón tôi, giải thích: “À, vì anh nói với họ, bạn gái anh đặc biệt biết quản người khác.”
Tôi: “…”
“Người không chịu quản giáo sẽ bị trừng phạt.”
“…”
Tôi công tác ở nhà t.ù, nói như vậy dường như cũng không sai.
Phương Tiêu rất đắc ý với sách lược của mình: “Thế nên anh bị quản lý rất chặt, muốn đi uống rượu cũng phải hỏi ý kiến của em.”
Anh giai, anh gian quá đấy!
Anh không ngại làm dân sợ vợ trong mắt người khác, anh nói làm thế là đỡ việc nhất, tôii vốn còn tự vấn mình có nên học cách kiểm soát người yêu không.
Bây giờ xem ra… thôi, tôi thấy anh cũng không giống người sẽ ngoại tình.
Lĩnh tháng lương đầu tiên, tôi mua một đống quà cho mẹ, cho bố mẹ Phương Tiêu, còn chuẩn bị mời các phụ huynh ra ngoài ăn một bữa hoành tráng.
Chú Phương lo tôi làm việc mệt mỏi, bảo: “Tiểu Đường đi làm nên để bọn chú mời, sao lại để cháu trả tiền được.”
Phương Tiêu nói: “Thôi, để em ấy trả.”
Anh rất hiểu tôi: “Em ấy cứ nói mãi phải mời bố mẹ một bữa, cứ để em ấy mời, đừng để mất hứng.”
Tôi cười hì hì, mọi người đều rất tốt với tôi, bây giờ tôi có khả năng rồi, phải tìm mọi cách để tốt với mọi người chứ.
Nhà hàng đã đặt xong, nhưng hôm đó đơn vị của tôi có việc, phải tăng ca đột xuất.
Đơn vị cách trạm giao thông công cộng mười lăm phút đi bộ, dù có đèn nhưng đi bộ một lúc tôi thấy hơi sợ.
Bởi vì…
Tôi thấy trên mặt đất bỗng dôi ra một cái bóng.
17.
Có ai đó đang theo dõi tôi.
Bây giờ mới hơn tám giờ, nhưng bầu không khí trên đường rất đáng sợ, tôi lấy dũng khí quay phắt đầu lại, nhưng đằng sau trống rỗng, không một bóng người.
Lẽ nào tôi hoa mắt?
Không, ngoài tiếng côn trùng rả rích, tiếng tim đập loạn của tôi, phía sau còn có tiếng bước chân rất nhỏ.
Tôi ôm chặt túi, tim đập như muốn nhảy khỏi cổ họng, vội vàng gọi điện thoại cho Phương Tiêu.
Tôi nghi mình gây thù với người ta rồi.
Tháng trước, có mấy anh chị gây gổ đánh nhau, tên đó có rất nhiều anh em bên ngoài, bình thường rất huênh hoang, tôi thì mặc kệ anh ta là ai, cứ đúng luật mà làm, nên giáo dục thế nào thì giáo dục như thế.
Bố ông giời có tới, cũng chẳng có đặc quyền ở chỗ tôi, về sau anh ta mãn hạn t.ù, trước khi đi còn đe sẽ trả thù tôi, tôi cũng không để trong lòng.
Lẽ nào là anh ta ư?
Phương Tiêu vì tôi tăng ca, anh lái xe của bố đến đón tôi, ngay lúc người đằng sau tiếp cận tôi thì luồng đèn pha của xe ô tô lóe lên.
Phương Tiêu tới kịp lúc.
Anh xuống xe, hai chúng tôi cùng tóm lấy đối phương.
Ha, cởi mũ xuống, quả đúng là tay giang hồ đó.
Nhưng anh ta lại hét lên đầy vô tội: “Tôi không có ý xấu! Tôi, tôi, tôi định đưa đặc sản cho cảnh sát Đường thôi mà!”
Hả?
Đúng là trong tay ông anh này có xách một đống túi, trong đó là măng còn dính đất với cả quả hạch đào.
Anh ta nói sau khi mãn hạn ra t.ù thì về nhà làm nông, lần này vào thành phố bán hàng, định mang cho tôi một ít.
Anh ta nói: “Lúc ấy tôi nóng đầu đánh nhau với người ta, may có cảnh sát Đường bắt lại, bằng không sẽ phạm tội, vợ tôi nói nhất định phải cảm ơn cô.”
Tôi bị dọa toát cả mồ hôi lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn ra dẻ cứng lắm.
“Không tệ, không tệ, anh về làm ăn đàng hoàng, đối xử tốt với người nhà đã là cảm ơn tôi rồi.”
Tôi không nhịn được mà trách: “Anh tặng đồ mà sao lén la lén lút thế?”
Anh ta gãi đầu gãi tai, có vẻ xấu hổ: “Cảnh sát Đường bình thường ghê gớm quá, tôi hơi sợ cô, hơn nữa tôi ngồi trong t.ù lâu, nhìn thấy nó là khiếp nên cứ đội mũ luôn.”
Phương Tiêu giả vờ ho khan để cười trộm một cái.
“….?”
Túm lại, đặc sản thì tôi không thể nhận, chỉ nhận cờ khen thưởng.
Về nhà, Phương Tiêu treo cờ thưởng của tôi lên như người cha già.
Phương Tiêu tìm mấy cái đinh, đóng lên tường, rồi còn chỉnh góc mấy lần.
Đảm bảo lá cờ đỏ thắm treo ngay ngắn trên tường.
Tôi xem anh nghiêm túc thế, vừa buồn cười vừa cảm động: “Phương Tiêu, có cần nghiêm túc thế không anh.”
Còn treo lên tường, một đống giấy khen của anh cũng không thấy anh treo. Phương Tiêu xấu hổ mím môi.
Con người anh, cứ xấu hổ là lại cứng miệng.
“Anh lấy thưởng thì dễ, còn em thì khó, phải trân trọng hơn chứ.”
Anh ôm tôi: “Em do một tay anh kèm cặp mà ra, em giỏi, chứng tỏ anh rất siêu.”
Ha ha ha, lý do này được nha.
Tôi biết anh xấu hổ, nên tôi quyết định khen anh lên tận mây xanh.
“Vâng vâng, thầy Phương của em đẳng cấp nhất thế giới!”
(Hết)