Thừa Tướng Ốm Yếu Của Ta

Tử chiến



Chương 11: Tử chiến

Sau khi liên tục thu phục ba thành, Man Di Đại Uy rốt cục cũng ý thức được, nữ đế quyết tâm thu hồi đất mất.

Nhưng trong mắt bọn họ, lục quận kia sớm đã là vật trong túi, làm sao có thể để mất.

Quân chủ lực của Đại Uy gia nhập chiến cuộc, chiến sự dần trở nên nghiêm trọng.

Đã vào mùa đông, ba mươi vạn thiết y khoác chiến giáp, tắm máu sa trường.

Trong quân doanh không ít người đã chuẩn bị tử chiến, lưu lại di thư.

Ta đã viết di thư cho các lão tướng và những người kia hỏi ta tại sao ta không viết.

“Các bậc tiền bối là thân nhân của trẫm, đã ở trên trời xem trận chiến tranh này, không cần viết.”

Hốc mắt lão tướng ửng đỏ, tàn dương như máu, chiếu đến người không mở được mắt.

Ta nhìn chén rượu trước mắt, tấu lên một khúc làn điệu dân ca Tây Bắc xưa.

Trong quân đội, có người cùng ngân nga, tiếng ngâm xướng càng lúc càng lớn, quét sạch không khí trầm thấp ban đầu.

Ba mươi vạn tướng sĩ đều khóc.

Hai mươi vạn tướng sĩ Tây Bắc lấy cố hương chết trận làm vinh.

Mười vạn tướng sĩ thành Nam: Nếu chúng ta cùng đám người này chết, ai sẽ là người đến cứu chúng ta.

Trong trời đất, chỉ còn lại tiếng hát của ta hướng về phía các tướng sĩ, thiên địa vạn vật như thể cũng hợp xướng cùng.

Ta đi lên chỗ đất cao, ngàn dặm sơn hà đập vào mắt.

Tấc đất, tấc máu.

Chiến kỳ kéo dài trăm dặm, đại quân chỉnh đốn xuất phát, quyết tử chiến với quân đội Đại Uy đông như kiến đen.

“Quý Yến, tạm biệt, chỉ sợ chúng ta chỉ có thể gặp lại ở hoàng tuyền.”

Máu tươi nhuộm đỏ cả cánh đồng, trên chiến trường tiếng chém giết vang trời.

Trận chiến này thành bại sẽ quyết định toàn bộ kết cục, nhưng ta tựa hồ không chống đỡ được.

Khói lửa mênh mông, ta lại giống như nhìn thấy tổ phụ cùng phụ hoàng mỉm cười nhìn ta.

Phía sau bọn họ, là những tướng sĩ lục quận đã chết.

Trong nhiều năm nay, ta không thể ngủ vào ban đêm.

Hiện giờ rốt cục cũng không thẹn với lòng, an tâm mà ngủ.

“Phụ hoàng, nữ nhi không làm mất mặt mọi người.”

Ta cũng sẽ về nhà.

Trong khoảnh khắc ta sắp ngã xuống, mũi tên bay về phía ta, sượt qua ta bắn trúng quân địch bên cạnh.

“Lấy đâu ra viện quân?” Ta đột nhiên tỉnh táo.

Quý Yến điên rồi!

Bốn mươi vạn quân đội bắc cương dùng để hộ quốc, làm sao có thể điều tới nơi này.

Nếu quân đội Bắc Cương bại ở đây, chờ đợi Đại Hạ chính là diệt quốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.