Thừa Tướng Ốm Yếu Của Ta

Kết truyện



Chương 13: Kết truyện

Sáu quận thu hồi, giang sơn thống nhất, bốn bể là nhà.

Cuối cùng ta đã tổ chức lễ đăng cơ muộn bảy năm.

Người bên dưới chúc ta phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn, âm thanh vang vọng khắp Đại Hạ.

Nữ đế, từ xưa đến nay có mấy người?

Cũng không biết hậu thế sẽ ghi chép công lao của ta, hay là chuyện phong lưu thành tính của ta.

Khi màn đêm buông xuống, ta đứng ở vị trí cao nhất của hoàng thành nhìn xuống toàn bộ kinh thành.

Chỗ cao không thể đứng lâu, dễ mắc phong hàn, nàng vốn nên cùng hắn ngắm trăng.

Chỉ là gần đây mỗi ngày sau khi bãi triều hắn liền luyện tập, giống như là bị ám ảnh việc rèn luyện dáng người.

“Trời về đêm sẽ lạnh.” Thừa tướng từ phía sau ôm lấy ta: “Cẩn thận bj cảm.”

“Không sao, ngược lại gần đây chàng bận rộn chính sự cũng rất mệt mỏi.” Ta thuận thế dựa vào trong ngực hắn: “Ta đói bụng.”

“Đồ ăn thần đã làm xong.” Hắn ôn nhu hôn lên trán ta: “Thần có một vấn đề muốn hỏi bệ hạ.”

“Giữa ta và chàng còn cần phải xưng là thần với bệ hạ sao, nhưng cũng không sao.”

“Dáng người ta tốt hơn hay là dáng người đại tướng quân tốt hơn?”

“Hả?” Sao chàng cứ hỏi đi hỏi lại câu này vậy: “Tướng quân đã chế/t được bốn năm năm rồi, chàng đừng như vậy.”

“Nàng nói đi, ta chỉ cần câu trả lời.”

Hắn đi sau ta lải nhải suốt cả đoạn đường.

Tên nam nhân này sao thích lật lại chuyện cũ như vậy.

Bữa tối hôm nay khá phong phú, có lẽ hắn đã chuẩn bị nó bằng cả trái tim của mình.

Đáng tiếc gần đây không biết vì sao khẩu vị của ta không tốt, chỉ ăn được vài miếng.

“Ta no rồi.”

“Nghe lão tướng quân nói, ngày trước khi trên đường đi chinh chiến, nàng một bữa có thể ăn tám chén cơm.” Quý Diễn mắt rưng rưng nước mắt, vẻ mặt u oán, nói:  “Xem ra nàng muốn gọi hai tên đại hán đến hầu hạ, mới có thể ăn cơm.”

Sau khi thiên hạ thái bình, tại sao thuộc tính chuyên giả vờ trước đây của hắn lại xuất hiện?

Ta không nhịn được muốn nôn, hắn sợ tới mức lập tức gọi thái y cho ta.

Thái y chẩn đoán, còn hắn ngồi trong một góc với một khuôn mặt buồn rười rượi.

“Xong rồi, mới qua vài năm nàng đã không còn yêu ta nữa.” Hắn ngẩng đầu lên, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống: “Quả nhiên đế vương có mới nới cũ, sau khi đăng cơ cũng không cho ta danh phận, có người mới liền quên mất ta.”

“Chàng câm miệng!” Ta tức giận phần trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Nàng còn sức lực để mắng ta, xem ra cũng không có việc gì.” Trong nháy mắt cũng trở nên yên tâm.

“Chúc mừng bệ hạ, ngài có hỷ sự rồi.” Thái y vẻ mặt hưng phấn.

“Cái gì, trẫm có hỉ?!” Ta ngay lập tức sờ bụng.

Hắn tiến tới một bước, kéo thái y ra chỗ khác vui vẻ ôm lấy ta.

“Ta suy nghĩ lại rồi, nhất định là cơm ta vừa mới nấu có vấn đề, nàng muốn ăn cái gì để ta làm lại.”

“Chàng đúng là đồ ngốc.” Ta ôn nhu vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn: “Không cho chàng danh phận là muốn chàng làm tể tướng mà không bị người đời phỉ nhổ, chàng nghĩ xem tại sao từ trước đến nay hậu cung của ta chỉ có một mình chàng.”

“Ta đây là phụ quý nhờ con?”

Ta tức giận muốn đạp hắn, lại bị hắn bắt lấy tay ôm vào trong ngực.

“Chỉ cần ở bên cạnh nàng, cái gì ta cũng không để ý.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.